Chương trước
Chương sau
Say rượu kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy liền đau đầu.
Thường Lê sau khi tỉnh lại nháy mắt đau đầu chóng mặt kém chút nữa chết luôn, cô hai tay chống đỡ chậm rãi từ giường ngồi dậy, lấy dây thun nhỏ trên cổ tay tuỳ tiện cột lại tóc.
Cửa phòng ngủ từ bên ngoài mở ra, bà nội đi tới: "Úi giời tiểu tổ tông, đêm qua sao cháu uống nhiều như vậy?!"
Thường Lê híp mắt: "Cháu cũng không biết rượu kia nồng độ còn cao đến thể, uống vào không có cảm giác gì."
Bà nội ngồi bên giường, đem trà bưởi mật ong mang tới: "Trước tiên uống cái này đã, giải rượu."
Thường Lê ngoan ngoãn cầm lấy, có chút ấm, trực tiếp ngửa đầu uống nửa chén.
"Thế nào, thoải mái lên chút nào chưa?"
Nước mật ong ấm áp thuận theo yết hầu chảy xuống, đem cảm giác buồn nôn lúc mởi tỉnh dậy ép trở về, Thường Lê hai tay giơ lên hà hơi, liền nhịn không được nhíu mày, vén chăn đi xuống giường.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, bà nội, cháu muốn đi đánh răng, buồn nôn chết mất."
"Nôn chết cháu đi, còn biết uống rượu nữa." Bà nội đi theo sau cô đến cửa phòng tắm tiếp tục lải nhải.
Thường Lê đã sớm quen, cười xoà một tiếng cho qua rồi tiếp tục đánh răng: "Cháu không biết rượu đó rất mạnh mà."
Bà nội: "Hôm qua cháu đi cùng hai người bạn thân? Hai người bọn họ về nhà như thé nào?"
"Không phải các cậu ấy, bọn họ giao thừa cùng ba mẹ ăn cơm." Thường Lê ngậm bọt kem đánh răng trong miệng phát âm không rõ, sau khi nhổ bọt kem tiếp tục nói: "Là bạn học trước kia cháu quen ở Thượng Hải."
"Nam sinh hay nữ sinh?"
"Nam sinh."
Bà nội lúc này đưa tay che ngực nhíu mày: "Cháu đêm hôm khuya khoắt cùng bạn học nam đi uống rượu?"
"À." Thường Lê rửa mặt xong, buồn cười nhìn bà nội: "Người ta chỉ là cũng muốn tham gia Giải mùa đông ở Đại học Z nên tới sớm, cháu liền dẫn cậu ta đi ngao du Bắc Kinh mà thôi."
"Vậy cháu cũng phải cẩn thận, không phải bà nói bạn cháu không tốt, nnhưng cháu làm gì cũng phải để ý một chút, lỡ may đâu, cháu nói có phải không." Bà nội vẫn còn miên man lải nhải: "Cũng may tối hôm qua chú nhìn thấy cháu, đem cháu về nhà. . ."
Thường Lê trước đó còn nghe câu được câu mất, đến lúc này mới phản ứng điều không thích hợp, chậm rãi quay đầu nhìn sang: "Chú?"
"Đúng vậy, hôm qua còn cõng cháu lên nhà, cháu quên hết rồi?"
Thường Lê sững sờ tại chỗ, qua một hồi lâu, chờ bà nội đi, mới bịch bịch bịch chạy tới giường, lật qua lật lại cũng không tìm thấy điện thoại đâu.
"Bà ơi! Bà có thấy điện thoại cháu ở đâu không?" Thường Lê trong phòng hô to một tiếng.
"Không thấy, có phải ở trong túi quần áo không?"
Áo lông của cô treo ở trên ghế, Thường Lê quỳ gối bên mép giường duỗi tay dài qua, thành công tìm thấy điện thoại của mình trong túi.
Chợt, ánh mắt cô dừng lại, chiếc quần yếm của cô được gấp ngăn nắp chỉnh tề ở trên bàn, giữa túi quần căng phồng, lộ đầu một con thỏ lông xù.
"Tìm được chưa Lê Lê?" Bà nội bên ngoài phòng lại hô to một tiếng.

"Tìm được rồi ạ." Thường Lê vội nói, một bên xuống giường đem con thỏ nhỏ kia nhẹ nhàng lấy ra.
Cô đương nhiên nhận ra con thỏ này, là ngày cô rời đi không cẩn thận rơi ở gian phòng kia nhà Hứa Ninh Thanh.
Hiện tại nó trở về, còn đường hoàng đặt ở trong túi.
Nhưng tối hôm qua xảy ra chuyện gì Thường Lê một chút cũng không nhớ được.
Cô phân vân giữa Hứa Ninh Thanh cùng Trần Tiềm Nhượng một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định dò la tình huống trước, vừa ấn mở điện thoại liền phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là Trần Tiềm Nhượng gọi tới, hôm qua cô để di động im lặng, hoàn toàn không nghe thấy.
Thường Lê trực tiếp gọi lại.
"Cậu không có chuyện gì chứ?" Trần Tiềm Nhượng vừa nhận điện thoại liền nói: "Con mẹ nó mình không biết đã gọi cậu bao nhiêu lần."
Thường Lê khoanh chân ngồi trên giường, trong tay cầm móc khoá thỏ bông màu xám: "Mình vừa tỉnh dậy, hỏi cậu một chuyện. . . Đêm qua có phát sinh chuyện gì không?"
Đầu kia ngừng hai giây: "Cậu uống đến ngốc rồi?"
". . . Ài." Thường Lê thở dài.
Trần Tiềm Nhượng phí mất năm phút kể lại một cách sinh động cho Thường Lê nghe những chuyện xảy ra đêm qua, Thường Lê tay cũng bắt đầu run rẩy: "Cậu nói là, hôm qua mình trước nhiều người như vậy tát hắn một bạt tai?"
"Đúng vậy, tiếng bạt tai còn rất vang, mình thiếu chút nữa cho rằng hắn đem cậu về để đánh một trận."
". . ."
Bên này Trần Tiềm Nhượng vừa cúp điện thoại, bên kia Mạnh Thanh Cúc gửi vào “Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm” một liên kết.
Mạnh Thanh Cúc: Lê Lê!!
Mạnh Thanh Cúc: Mau xem!!!!
Phàn Hủy: ? Tốc độ của cậu thật nhanh, mình vừa định chia sẻ vào.
Phàn Hủy: Cái tên Hứa Ninh Thanh chết tiệt này nhận ra hắn thích cậu rồi??
Phàn Hủy: Lê Lê đừng sợ! Nếu trên mạng có người mắng cậu, cho dù phải thuê thuỷ quân mình cũng cho người mắng lại!
Thường Lê mờ mịt ấn vào liên kết, nhìn thấy hình của mình bị làm mờ xuất hiện trên nhưng trang tin tức Weibo, hoài nghi mình có phải là uống nhiều đến hoa mắt rồi không.
[Hứa Ninh Thanh lại có scandal, đêm giao thừa tình tứ cõng bạn gái vê nhà! ! Cả đêm chưa ra!!]
". . ."
??
Cái gì mà cả đêm chưa ra!! Mù hết rồi à!!
Lại còn tình tứ cõng bạn gái về nhà!!!
Bệnh! Thần! Kinh!!!

Thường Lê bị một loại cảm giác xấu hổ không nói nên lời bao phủ, nóng đỏ từ cổ lên tới trán, trái tim thình thịch đập loạn, hai mắt nhắm tít lại, ấn mở phần bình luận.
[Bây giờ tổng giám đốc bá đạo đều đẹp trai như vậy sao! Mọi người xem như vậy có coi được không!!]
[Không đúng, tại sao tôi lại cảm giác nhìn có chút quen mắt, là tên phú nhị đại lần trước đồn tái hợp với Châu Ỷ Khâm đúng không?]
[Cười chết tôi rồi, fan Châu Ỷ Khâm tự vả mặt đi, là ai mấy ngày trước chày cối ghép đôi trai tài gái sắc, bây giờ bạn gái thật sự của người ta bước ra đánh dấu chủ quyền.]
[Cái này không thể trách Khâm Khâm, cô ấy sống có bao nhiêu cực khổ. Tại sao cái gì cũng là nhà gái sai, nhà trai vượt quá giới hạn thì không bị gì?]
[Người qua đường, nói thật lúc trước còn cùng Châu Ỷ Khâm ở một chỗ, bây giờ trực tiếp đổi bạn gái, lại còn mang về nhà, không một chân đạp hai thuyền thì chính là bơm lốp dự phòng.]
[Người qua đường phía trên làm cười chết tôi rồi, thì ra Châu Ỷ Khâm này cũng có nhiều fan hâm mộ nhỉ? Mấy người có biết Hứa Ninh Thanh là người như thế nào không, hắn cũng không phải là tên ăn bám, tiền một ngày kiếm ra có khi còn nhiều hơn mấy người cày cả đời, người như vậy cần lốp dự phòng sao??]
[Nói thật, với đẳng cấp của Hứa Ninh Thanh có thể không coi Châu Ỷ Khâm ra gì, Châu tiên nữ của mấy người không quan trọng như mấy người nghĩ.]
[Vậy không ai chú ý tới nữ sinh này sao, mấy người đối với cô gái xinh đẹp này không có tí tôn trọng nào cả!!]
[Mặc dù ảnh chụp nhìn không rõ lắm, nhưng chắc chắn cực kì xinh đẹp!!]
[Ài, nếu tôi là Hứa Ninh Thanh khẳng định tin tức mỗi ngày đều bay đầy trời, ai không muốn ngủ cùng người đẹp chứ hu hu hu.]
. . .
Thường Lê: ". . ."
Không nhìn thêm được một giây nào nữa, Thường Lê nhanh chóng thoát ra ngoài, trở lại giao diện Wechat.
Điềm Lê Lê: Mếu mình nói mình say không thể tự về được, hắn cõng mình về nhà các cậu tin không?
Điềm Lê Lê: Mình thậm chí còn không nhớ rõ hắn cõng mình về.
Điềm Lê Lê: Bởi vì mình uống đến có chút ngốc rồi [Hãy nhìn vào con mắt chân thành tha thiết này blingbling.jpg]
Điềm Lê Lê: Nghe Trần Tiềm Nhượng nói, mình hôm qua uống say đã tát hắn một cái, còn chỉ vào mặt hắn nói hắn là tên khốn kiếp.
Điềm Lê Lê: Muốn chết _(°:3」∠)_
Phàn Hủy: ?
Phàn Hủy: Tại sao mình thấy còn ngọt hơn cả kịch bản hotsearch kia. . .
Mạnh Thanh Cúc: Đệch. . .
Điềm Lê Lê: . . .
Lại xem bình luận Weibo một lúc, tất cả mọi người đều đem lực chú ý đặt vào Hứa Ninh Thanh và Châu Ỷ Khâm, trừ vài người khen cô đẹp ra thì không còn ai chú ý đến cô.
Thường Lê để điện thoại di động xuống, một lần nữa nằm lại trên giường.
Sáng sớm náo loạn một màn như vậy, chút men rượu còn sót lại cũng theo gió mà bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.