Lời nói dối tuyệt đẹp, vì vậy mọingười thường bị che mắt bởi cái đẹp ấy, đến nỗi quên mất cả việc đi tìm kiếmchân tướng ẩn sau lời nói dối đó, bởi vì chân tướng thường là tàn khốc, đặcbiệt là phụ nữ.
Hạ Tử Khâm nằm sấp trên chiếcgiường lớn, mặt vùi sâu vào trong gối, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như muncủa cô, cả người cô co vào trong chăn giống như một con đà điểu vùi mình trongcát.
Tịch Mộ Thiên từ phòng tắm đi ra,không khỏi nhoẻn miệng cười, lại gần vỗ vỗ vào cái mông cong của cô:
“Dậy ăn sáng thôi, nếu còn buồn ngủthì ăn sáng xong lại ngủ, dù gì em cũng chẳng có việc gì!”
Hạ Tử Khâm ậm ừ vài tiếng rồi thòđầu ra khỏi gối, dán mắt nhìn Tịch Mộ Thiên, mắt cô mở to, miệng chu lên, trônggiống như một cô bé mới ngủ dậy đang ngái ngủ.
Đôi môi Tịch Mộ Thiên cong lên, anhngồi xuống đầu giường xoa xoa đầu cô: “Sao thế? Khó chịu trong người à?”
Hạ Tử Khâm gạt tay anh ra, hỏi:“Tịch Mộ Thiên, rốt cuộc những lời anh nói tối qua là có ý gì?”
Tịch Mộ Thiên tối qua uống saykhướt, mười năm rồi anh chưa từng say đến mức độ đó. Những chuyện trước khiuống say anh còn nhớ rất rõ, xét cho cùng đàn ông ai chẳng ghen tuông, cơn ghenập đến một cách kì lạ, thực sự rất khó chịu, một phần vì Hạ Tử Khâm, một phầnkhác là vì Phi Loan.
Hồi đó anh và Phi Loan kết hôn,Tịch Thị đang lâm vào cảnh khốn khó, mặc dù có Vinh Thị hỗ trợ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dong-y-goi-anh-la-chong/2296461/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.