Đã mười năm liên tiếp tôi luôn tự đặt cho mình một câu hỏi: "Rốt cuộc mục đích của việc sinh ra mày là gì?" Là để chịu đựng bao nỗi đau do chính người tạo thành ban cho, hay là để chứng kiến bản thân thảm hại như thế nào qua tấm gương cũ kỹ.
Từng thớ thịt trên cơ thể này chưa bao giờ là của riêng tôi, nó như một thứ rác rưởi luôn được chăm sóc bằng những đòn roi mây cứng nhấc.
Khởi điểm cho những ngày tháng tăm tối là năm tôi bước vào con số bốn. Năm ấy tôi bốn tuổi, mẹ phát hiện bố ngoại tình. Vào cái ngày sinh nhật đáng nhớ của tôi, người tình của bố mang theo gói quà đến trước cửa nhà. Cả họ nhà Trần không đời nào dám nghĩ đến việc Trần Đình Nam ngoại tình, huống hồ gì người ấy còn là đàn ông.
Mẹ tôi sốc năm thì ông bà nội sốc mười. Khung cảnh hỗn loạn trước mắt khiến tôi oà khóc trong gan tấc. Mẹ và bà được các bác đưa lên xe cứu thương, ông nội không ngừng buông ra những câu từ kinh khủng lên đầu bố tôi, còn người ấy vẫn ung dung đứng đấy nở nụ cười.
Khoảnh khắc ấy chẳng còn ai nhớ đến bàn tiệc sinh nhật cùng đứa bé đang đội nón chờ được thổi nến là tôi đây. Hoà lẫn trong sự ồn ào là tiếng khóc thảm thiết khởi đầu cho cánh cửa địa ngục.
Khi tỉnh giấc vào sáng mai, người đầu tiên tôi nhìn thấy cũng là người cuối cùng đã bế tôi trong lòng. Gương mặt dịu dàng của Nguyễn An Long là thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-doi-anh-cuoi-chan-troi/2752067/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.