Tôi tỉnh lại sau cơn ác mộng kinh hoàng, lúc này mới nhận ra trên mặt thấm đẫm thứ nước sinh lý vẫn đang tuôn rơi. Lồng ngực dường như chưa thoát khỏi nỗi sợ còn đang đập rất nhanh và dồn dập. Tôi bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình, trong lòng tự trấn an, cố dỗ dành và xoa dịu nó.
"Phác Anh."
Tôi ngước đôi mắt hổ phách nhìn ra cửa phòng. Thứ rơi vào đồng tử tôi đầu tiên là dáng vẻ lo lắng của chú An Long đang chạy đến. Trông sắc mặt chú tái nhạt và đôi chân mày cau sát vào nhau, giọng chú cất lên không giấu được sự run rẩy.
"Phác Anh ơi, chú đưa con đến bệnh viện nhé. Vừa nãy thấy con ngất ở cửa doạ chú sợ hết hồn. May mà có bác Minh hàng xóm sang xem giúp. Bác nói con bị suy nhược, chú sắp xếp công viê..."
"Sao chú nói nhiều quá vậy?"
Tôi cọc cằn, vừa vặn chặn đứng những câu từ trên môi chú An Long. Cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi khiến tôi vô cớ khó chịu.
Trong nháy mắt tôi nhìn thấy vẻ hụt hẩn trên gương mặt thanh tú của chú. Thế mà chú vẫn cười dịu dàng với tôi và nói:
"Chú biết rồi. Phác Anh nghỉ ngơi đi nha."
Nhìn bóng lưng chú dần khuất sau lớp màn cửa phất phơ đón gió, tôi bất giác thấy lòng mình bồn chồn. Là vì tôi chưa từng để tâm đến cảm nhận của chú hay vì đây mới là lần đầu chú trực tiếp biểu lộ. Không chắc nữa, nhưng tôi chọn vế thứ nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-doi-anh-cuoi-chan-troi/2752065/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.