Chu Quang Viễn thầm nghĩ phải chăng anh trong quá khứ trước kia chưa từng thật sự bước ra khỏi vùng an toàn. Anh bị ám ảnh bởi quá khứ đau thương kia mà từ chối mọi sự bắt đầu. Anh đưa tay lên chạm vào lòng ngực bên trái cảm nhận từng hồi nhịp tim đang đập nhanh hơn bình thường rồi nhìn lại ánh mắt như ngàn vì sao của Từ Y Vân.
Rất lâu rất lâu nay rồi Chu Quang Viễn chưa từng trãi qua loại cảm giác này, loại cảm giác mà chỉ muốn mặc kệ cho duyên phận sắp đặt, mặt kệ cho định mệnh an bày.
"Y Vân." Lần đầu tiên Chu Quang Viễn gọi tên cô.
Từ Y Vân nhìn anh, chăm chú lắng nghe điều anh sắp nói.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt của anh, chất chứa rất nhiều cảm xúc muốn thoát ra ngoài.
Nhưng rồi...
Chu Quang Viễn cụp mí mắt xuống không nói thêm nữa, những câu từ muốn nói ra đều bị chặn lại ở đầu môi, anh chỉ để lại câu nói: "Khuya rồi, đi ngủ đi." Xong rồi đứng lên rời khỏi ban công.
Biểu hiện của Chu Quang Viễn vừa rồi khiến Từ Y Vân hụt hẫng, cô nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó tiếp cho câu chuyện về hoa mặt trăng nhưng rồi lại thốt ra câu nói ấy. Rốt cục anh đã nghĩ gì trong lòng?
Từ Y Vân đứng lên, cô nhìn chậu hoa mặt trăng một cái rồi mới theo Chu Quang Viễn bước vào trong nhà. Cô thấy anh cầm chăn gối trên tay từ căn phòng đối diện phòng kính bước ra.
"Em vào phòng tôi mà ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-vao-anh-nang-mua-ha/2697560/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.