"Bà xem bà đã sinh ra thứ quái vật gì? Nhìn xem nó có giống con người không?"
Tiềm thức, nơi nỗi buồn cũng chẳng thể trôn giấu, nơi những tổn thương đã khắc sâu vào hình hài.
Đàm Nhiễm đứng giữa cõi tâm thức, xung quanh là màn đêm vây kín, không một lối sáng nào hiện hữu cho cô lối đi. Cô đứng giữa tăm tối mịt mù, phía trước là những mảnh ký ức đã cũ, những mảnh ký ức như mảnh vỡ thủy tinh, in hằn gương mặt dữ tợn của cha cùng giọng nói đầy rẫy nguyền rủa.
"Nó không phải con người."
"Nó không phải là con người."
"Thật kinh tởm."
Đấy là những gì cô nhớ về cha, hình ảnh của cha hằn sâu vào trái tim cùng với những lời nguyền rủa. Cạnh một bên là mảnh ký ức về mẹ, một người phụ nữ yếu đuối nhu nhược chẳng thể nào bảo vệ được bản thân mình, cho nên bà ấy cũng chẳng thể bảo vệ được cô.
Cô nhìn thấy gương mặt mẹ giàn giụa nước mắt, bà chỉ biết quỳ gối thỉnh cầu, bà ấy quỳ trước mũi chân người đàn ông ấy cầu xin.
"Ông đừng làm thế, con nó bị bệnh, chỉ là bị bệnh thôi mà..."
"Tôi cầu xin ông... Đừng làm thế..."
Đừng làm thế với đứa con bé bỏng của bà ấy và cũng...
Đừng làm thế với cô.
Người đàn ông ấy ôm đứa nhỏ trên tay, mặc cho đứa bé chỉ mới sinh ra vài ngày trước, trên người đứa bé chỉ có bộ quần áo sơ sinh của bệnh viện, ông ấy nhìn đứa con trắng bệch như xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/2751087/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.