Ba giờ sáng, Mộ Đức Long trở về.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, Mộ Đức Long đi vào phòng, căn phòng lặng thing chỉ có tiếng bước chân, tĩnh lặng đến đỗi tưởng rằng căn phòng không có bóng người.
Đàm Nhiễm ngồi trên giường hệt như một bức bình phong trang trí, Mộ Đức Long chẳng cần nhìn qua giường ngủ cũng đã biết Đàm Nhiễm đang ngồi co rút, mi mắt rũ xuống không dám nhìn về phía cửa.
Dường như giữa Mộ Đức Long và Đàm Nhiễm đã hình thành một thói quen vào ba giờ sáng, cứ vào ba giờ sáng, Mộ Đức Long từ bên ngoài trở về sẽ vào phòng ngủ của Đàm Nhiễm, hoặc là anh chuyển từ phòng Trần Tiểu Vy sang chỗ Đàm Nhiễm, một cách lười biếng Mộ Đức Long tiến đến sofa, thả mình ngồi xuống sofa nệm dài.
Phòng ngủ không bật đèn, bao phủ căn phòng màu tối om, chỉ có một chút ánh sáng lé loi của trăng đêm soi qua khe rèm cửa, Mộ Đức Long ngồi trên sofa, Đàm Nhiễm ngồi trên giường nhìn đến, cô chỉ có thể nhìn thấy mái đầu anh tựa trên sofa và một bên cánh tay đặt trên tay sofa đệm.
Mộ Đức Long cầm trên tay một chiếc bật lửa, hộp bật lửa thép hình vuông nằm gọn trong lòng bàn tay Mộ Đức Long, ngón tay trỏ nhấc nhẹ, bật lửa liền bật nắp.
Âm thanh bật nắp bật lửa như một điềm báo, Đàm Nhiễm trơ trơ mắt nhìn chiếc bật lửa kia, hai đôi tay càng câu chặt lấy đôi chân mình.
Mộ Đức Long mở nắp bật lửa, ngón trỏ lướt qua bật lên ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/2751086/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.