Đàm Nhiễm ôm chặt chiếc gối, mặt vùi sâu vào trong gối mềm.
Gối mềm ban đầu có thể nén đi tiếng khóc của cô nhưng rồi cũng chẳng nén được nữa, khóc rất lâu, cứ ôm lấy chiếc gối nức nở, tựa ôm lấy bi thương trong cõi lòng.
Mộ Đức Long vẫn đứng đó, lặng yên nhìn cô trốn vào trong chăn gối.
Cô chỉ khóc, không hề oán than hay trách móc, cũng chẳng có tức giận. Nhưng trong tiếng khóc của cô lại oái oăm, thê thái thật rõ những uất ức tột cùng, mồ hôi xuất ra, lấm tấm trên mái tóc, mồ hôi cùng nước mắt thi nhau chảy ra.
Đàm Nhiễm nấc một tiếng, cả người đau điếng run rẩy một cái, đôi vai không ngừng run lẩy bẩy trong chiếc chăn bông.
Sau cùng, Đàm Nhiễm thiếp đi, khi cô không còn cất ra tiếng nức nở nữa, tay vẫn còn đó ôm chặt chiếc gối, mặt vùi vào gối mềm đã ướt đẫm một vũng sẫm màu.
Mộ Đức Long mới chậm rãi ngồi xuống bên giường, bàn tay to di chuyển, nắm lấy chiếc gối mềm cô đang ôm gỡ ra.
Lấy ra chiếc gối, gương mặt Đàm Nhiễm lấm tấm mồ hôi, mái tóc bết dính loạn trên vầng trán, những sợi tóc bám lên đôi gò má, đôi mi cong dài màu ngà nhắm nghiền, ướt nhoè hạt nước mắt. Mộ Đức Long đặt chiếc gối ướt đẫm nước mắt sang một bên, bàn tay to chậm rãi vén ra sợi tóc bám trên gò má.
Hàng mi ướt nhoè run run, Đàm Nhiễm nhíu nhẹ lông mày, trong giấc ngủ không còn ý thức, khoé miệng mếu máo bậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-mua-hoa-da-no/2751070/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.