Đến khi Hi Văn hỏi câu này, sự hoảng loạn trong lòng Đàm Gia Tường mới vơi đi phân nửa. Anh từ từ ổn định lại hơi thở, ngưng vẫy vùng mà đứng trong vòng tay nhỏ xíu ấy. Giọng nói này khiến anh nhận ra, dường như hơi ấm này rất quen thuộc, rất gần gũi, khiến anh cảm thấy được trái tim tổn thương của mình dần được xoa dịu. Hai tay anh dần buông lỏng khỏi mớ thủy tinh lộn xộn kia, nhưng máu vẫn chảy ra đầm đìa.
Hi Văn ngước mắt nhìn, chỉ thấy ông Đàm đứng ở đó trong nỗi bất lực mà không nói lời nào. Cô không thể nhẫn nhịn nữa, cũng không muốn mình mãi im lặng. Buông tay mình ra khỏi người anh, cô bước lên phía trước, tỏ rõ thái độ bất mãn lẫn sự bức xúc bấy lâu.
"Tại sao vậy? Tại sao ông lại đối xử với anh ấy như vậy?"
"Lẽ nào ông không nhìn ra được anh ấy đã đau khổ thế nào hay sao?"
Lần đầu tiên cô dám đứng trước mặt của ông Đàm để nói ra những lời mà mình chưa từng nói. Cô không cần nghĩ đến hậu quả cũng không muốn quan tâm hậu quả là gì. Trước đây khi chưa hiểu về Đàm Gia Tường, cô đã từng nghĩ rằng tại sao trên đời này vẫn còn có người ngoan cố như thế, khó khăn như thế. Nhưng sau khi chứng kiến anh phải một mình chống chọi với mọi thứ, cô mới hiểu thì ra anh làm vậy cũng chỉ vì muốn mình mạnh mẽ hơn, gai góc hơn. Nếu như cha anh thật sự vì anh và yêu thương anh, thì anh cũng không cần phải tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-den-la-de-yeu-anh/1843651/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.