Họ chạy về trường trên con đường rợp bóng của cây ngô đồng, băng qua thánh địa tình yêu. Vườn thánh được thiết kế rất đẹp, có một cây cổ thụ to ở giữa. Nhất trung là trường có niên đại mấy chục năm rồi, rất nhiều cây được trồng trong trường chứng kiến từng từng lớp lớp học sinh.
“Từ Bạch” Minh đại đại vừa chạy vừa hét.
Giữa trời hè nóng nảy, rủ nhau đi ăn lẩu, lại chạy thục mạng về trường, mấy người bọn họ chắc bị điên hết rồi.
“Báo cáo” Bách Du Nhiên vừa thở dốc vừa nói.
“Vào nhanh đi” Thầy dạy toán đang bắt đầu bài giảng liếc nhìn mấy người bọn họ.
Lăm người lục tục về chỗ mở sách. Vu Y Ninh mở sách giáo khoa, ghi chép bài vào vở, có một mẩu giấy từ bàn trên vứt xuống.
“Mưa, cậu uống nước không” Vu Y Ninh nhìn nét chữ, mấy con chữ như bò ra, xấu đến đau mắt chỉ có thể là của tiểu Bạch Bạch.
“Cậu có nước à” Cô hơi ngả người về phía trước nói một câu. Vu Y Ninh thật sự hơi khát. Nhất trung rộng như vậy, chạy trong trời nóng làm cổ họng có chút khô.
Từ Bạch tay vẫn chép bài, lấy từ trong ngăn bàn ra một chai nước mới đưa đằng sau lưng. Vu Y Ninh còn chưa kịp chạm vào đã bị Bách Du Nhiên cướp mất. Cô nổi lên suy nghĩ muốn đánh người, tiểu ca ca của cô đáng yêu như vậy, không thể là Bách Du Nhiên được, tên này chắc chắn có bệnh.
“Cậu làm gì vậy” Vu Y Ninh khó chịu hỏi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dem-ky-uc-gui-vao-nhung-canh-hoa/3395351/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.