Khánh Vân đảo một vòng ly rượu, ánh mắt suy tư nhìn chất lỏng sóng sánh màu đỏ sậm, chậm rãi nâng lên môi nhấp một ngụm nhỏ.
"Đã an bày xong chưa?"
"Xong hết rồi, thưa chủ tịch." Tuấn nói.
Chuyện mà Khánh Vân giao anh làm chính là đưa Trần Đình Quân đến một phòng khám tư để chữa trị. Việc này được thực hiện bảo mật không để nhà họ Trần hay phía công an phát hiện. Bởi trên người Trần Đình Quân có nhiều vết thương lớn nhỏ, tinh thần cũng chịu nhiều tra tấn, nếu ngay lúc này giao cho phía công an nhất định sẽ bại lộ việc hắn bị giam giữ và hành hung trong thời gian qua. Sau mọi chuyện, Khánh Vân vẫn suy nghĩ cho Kiều Trang trước tiên.
Khánh Vân buông ly rượu xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tuấn, từ tốn nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cậu không còn làm việc cho tôi nữa!"
Tuấn nghe xong không mấy ngạc nhiên, chuyện này anh từ sớm đã lường trước. Tuấn chấp nhận cũng không van xin, ngược lại muốn biết một đáp án mà anh đã suy nghĩ cả ngày hôm nay.
"Có thể nói cho tôi biết, chủ tịch nghi ngờ tôi từ lúc nào không?"
Khánh Vân đạm cười, thanh âm không lớn không nhỏ chứa đầy thâm thúy: "Làm việc cho tôi cũng không có riêng mình cậu."
Tuấn khẽ cười. Có lẽ, Khánh Vân đã biết từ sớm, chỉ là sự kiên nhẫn của cô không phải dành cho anh mà là dành cho Trịnh Kiều Trang. Đây là cuộc chơi của hai người phụ nữ, anh không có chỗ chen vào.
"Tôi biết vì là Kiều Trang cho nên cậu mới nhận lời."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-hut/937819/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.