"Cô đã bắt cháu trai của tôi đi đâu rồi?"
"Nếu không phải cô thì là ai?"
"Khánh Vân, đã tìm được Trần Đình Quân chưa?"
"Chị gϊếŧ hắn cho em có được không?"
"Em nói giỡn! Dù gì hắn cũng là em trai của chị. Nhưng mà...nếu người ngồi xe lăn hôm nay là chị, em sẽ gϊếŧ hắn."
"Khánh Vân, em có thể vì chị...mà biến thành kẻ điên! Nếu em biến thành kẻ điên chị có còn yêu em không?"
"Tất cả bọn họ đều muốn em rời xa chị. Cho nên, họ xứng đáng phải chết!"
Khánh Vân hơi nhíu mày, đưa tay xoa lấy hai bên huyệt thái dương. Lúc này, Tuấn bên ngoài bước vào, đứng cách bàn làm việc tầm một mét. Khánh Vân chịu đựng cơn đau đầu, ngẩng mặt nhìn Tuấn, sắc mặt so với thường ngày không mấy khác biệt, từ tốn hỏi.
"Nghe nói mẹ cậu mới phẫu thuật thay tim không biết sức khỏe bác ấy thế nào?"
Tuấn hơi nhíu mày rất nhanh liền đáp: "Bà ấy bình phục rất tốt!"
Khánh Vân gật đầu, lại hỏi: "Em trai cậu trả hết nợ rồi sao?"
Tuấn nhìn Khánh Vân sống lưng có chút lạnh: "Vâng!"
Khánh Vân khẽ cười, hai tay đan vào nhau để trên bàn, ánh mắt ôn hòa càng thêm thâm thúy: "Tôi coi trọng sự trung thành. Nếu cậu đã làm việc cho tôi thì phải toàn tâm toàn ý vì tôi."
Tuấn hơi nắm lấy bàn tay, áp lực đáp: "Tôi biết!"
Khánh Vân thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi: "Cậu đã làm tốt sao?"
Tuấn hít sâu một hơi, cúi đầu: "Tôi xin lỗi!"
Khánh Vân chăm chú nhìn Tuấn, bất giác nhìn đến khung ảnh nhỏ trên bàn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dau-hut/937818/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.