Y tá không ngờ rằng cô lại nói như vậy, hơi sửng sốt một chút rồi hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Cảnh Giai Tuệ hít sâu một hơi, cố gắng nói to lên: “Xin cô, hãy giúp tôi. Chỉ việc gọi công an thôi, chờ bọn họ đến, tôi sẽ trực tiếp giải thích với họ.”
Y tá cứ nghĩ rằng nguyên nhân cô nằm viện là do người đàn ông anh tuấn đang đứng bên ngoài kia có hành động hơi gấp gáp một chút, nhưng không nghĩ rằng nội tình bên trong lại kinh khủng đến vậy.
Cô bèn đồng tình nắm tay Cảnh Giai Tuệ, nhỏ giọng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ báo lại với trưởng khoa, sau đó gọi cảnh sát.” Nói xong, cô y tá vội vã chạy ra cửa. Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng thở hắt ra, nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Hiện tại, cô chỉ còn biết nhắm mắt lại, trốn vào trong chăn, ngăn cách hết thảy mọi thứ từ bên ngoài.
Vốn tưởng rằng Đồng Nhiên sau khi gọi điện thoại xong sẽ đi vào, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn quay lại. Cảnh Giai Tuệ rút kim ra, cố gắng hết sức để ngồi dậy. Nếu Đồng Nhiên không có ở bên ngoài thì cô sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, lăn lộn nhiều năm trong xã hội, khiến cô không tin rằng cảnh sát sẽ tới đây đòi lại công bằng cho cô, nếu được thì cứ tự mình trốn đi là tốt nhất.
Thế nhưng vừa ra đến cửa, cô lại phát hiện ra, tuy Đồng Nhiên không có ở bên ngoài, nhưng hắn lại sai hai tên vệ sĩ canh giữ trước cửa, lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-quen-toi/1926803/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.