Đồng Nhiên nhìn chằm chằm nơi tư mật của Cảnh Giai Tuệ, vì tức giận và thẹn thùng nên đang không ngừng run rẩy, đôi mắt sáng luôn trầm tĩnh kia cũng gắt gao nhắm chặt, hắn giơ ngón tay khẽ vuốt ve lên nơi mềm mại đó, hài lòng khi nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ khẽ giật mình.
Bên dưới vùng rậm rạp kia, chính là lối vào đang được đóng chặt.
Hắn tách rộng hai chân của cô ra, một bàn tay nắm chặt lên người cô, ép cô phải mở ra đôi mắt đẫm lệ: “Nhớ cho rõ ai là người lúc này đang nằm trên người cô!”
Cảnh Giai Tuệ mở mắt ra, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc hỗn độn, khiến cho người ta nhất thời không thể nắm bắt được, cô khẽ mở miệng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Súc sinh!”
Đồng Nhiên giận dữ cười: “Nói rất đúng, đàn ông và đàn bà, lúc khác nhau nhất chính là lúc làm chuyện đó, tôi khờ thật, cư nhiên lại có tình cảm với cô… Cứ trực tiếp như thế này cũng tốt, cho dù chán ghét cô, nhưng vẫn cảm thấy nổi lên dục vọng, vậy thì cứ cởi quần áo ra, biến thành cầm thú mà mặt đối mặt đi…”
Nói xong, hắn liền đưa ngón tay vào, tức thì cảm nhận được khối thịt mềm mại đó đang kẹp chặt lấy ngón tay mình.
“Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ cô và Đồng Hiểu Lượng chưa làm bao giờ?” Nghĩ tới hình ảnh cháu mình cùng với người phụ nữ này mây mưa với nhau, ánh mắt của Đồng Nhiên lập tức tràn ngập hận ý, lực đạo trên ngón tay cũng trở nên mạnh hơn.
Cảnh Giai Tuệ vẫn đang cảm thấy chỗ đó rất đau, bây giờ lại bị hắn thô bạo đâm vào như vậy, rốt cục cũng chịu không nổi mà hét to lên.
Đồng Nhiên vẫn như trước không chịu ngừng lại, cuối cùng mới rút ngón tay ra rồi đưa lên mũi ngửi, một mùi vị vô cùng tinh khiết. Những năm gần đây, trong giấc mơ của hắn không biết đã bao nhiêu lần đem người phụ nữ chết tiệt này đặt dưới thân. Thậm chí có mấy lần, hắn lại giống như những cậu con trai mới lớn gặp mộng xuân, quần lót lúc nào cũng nhớp nháp.
Mà hiện tại, người phụ nữ này đang nằm ngay bên dưới hắn, lúc trước hắn còn quan tâm đến vết thương ở chân cô, nhưng thật sự mấy ngày nay đã khiến hắn rất tức giận, qua khe cửa trong nhà hàng, hắn nhìn thấy cô mỉm cười, tuỳ tiện để cho lão già kia lôi kéo bàn tay non mềm lại mà vuốt ve…
Đồng Nhiên không kiềm chế được, liền dùng sức đem vật dữ tơn kia đâm thẳng vào.
Sự đau đớn lan toả đến các dây thần kinh rồi xông thẳng lên não, đau tới mức Cảnh Giai Tuệ hận không thể một cước đá bay tên đàn ông này đi thật xa.
Trong căn phòng tối, tiếng kêu thê lương của một người phụ nữ khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đồng Nhiên phía dưới cũng đang bị bóp chặt, vừa rồi sau khi hắn dùng sức đâm vào, ngay lập tức có thể cảm thấy được ở bên dưới có một dòng nhiệt nóng tuôn ra.
Hắn biết chắc đó không phải là ái dịch, bởi vì trong không khí đàng tràn ngập mùi máu tươi.
Sao có thể như vậy? Đồng Nhiên cứng người, đưa tay sờ xuống dưới, quả nhiên các ngón tay đã dính đầy máu.
“Em…vẫn là gái trinh sao?”
Cảnh Giai Tuệ trả lời một cách dứt khoát rồi cố gắng ngẩng đầu lên, hung hăng cắn thật mạnh lên cánh tay hắn.
Người đàn ông kia đau đớn gầm lên một tiếng, nhưng trong lòng lại đang rất vui sướng khi biết hắn chính là người đàn ông đầu tiên của cô, dục vọng cũng vì thế mà không thể kìm lại được.
Hắn không tránh đi, cứ để mặc cho Cảnh Giai Tuệ cắn, tay kia lại nhịn không được mà nâng cái mông tròn trịa của cô lên, bắt đầu chuyển động.
Bởi vì quá đau mà cả người cô đều đang bị phủ bởi một lớp mồ hôi, sờ vào cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cảnh Giai Tuệ rốt cục cũng nhả cánh tay rắn chắc bất động của hắn ra, giống như một con cá thiếu nước mà mở miệng thở hổn hển, phát ra tiếng khóc nức nở, cô biết, lúc này mình có muốn trốn cũng không được nữa rồi. Bên trong đang bị người đàn ông kia hung ác quấy nhiễu, cô chỉ còn biết cố gắng phân tán đi sự chú ý của mình để giảm bớt đau đớn.
Hai tay bị trói chặt phía sau đã được anh ta thả tự do, cô mệt mỏi vòng tay lên thắt lưng hắn, bỗng chạm phải một vết sẹo rất sâu, giống như một con rắn nhỏ đang quấn quanh những cơ bắp trên bụng hắn. Cô nghĩ, vết thương đáng sợ như vậy, tại sao lại không cướp đi sinh mệnh của người đàn ông này? Nếu hắn chết thì có lẽ cô đã không phải trải qua giai đoạn đáng sợ thế này.
Theo động tác của hắn, tiếng kêu của Cảnh Giai Tuệ cũng ngày một yếu đi, cho nên đến cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng hoà với tiếng gầm thét thoả mãn của Đồng Nhiên…
Cuối cùng Đồng Nhiên rùng mình một cái, khao khát tích trữ nhiều năm rốt cục cũng hoàn toàn được thoả mãn, sau khi đem tinh dịch nóng bỏng bắn vào nơi mềm mại siết chặt đến mê hồn kia, hắn mới lưu luyến mà rút ra.
Người phụ nữ dưới thân kia mới vừa phải trải qua lễ rửa tội không tình nguyện, khuôn mặt trắng bệch, cắn chặt môi, mái tóc hơi rối xoã tung trên giường.
Đồng Nhiên đứng dậy, nhìn nơi đó của mình dính đầy máu, nhưng lại không lau mà trực tiếp mặc quần áo vào, sau đó cúi đầu bế Cảnh Giai Tuệ lên.
Lúc này Cảnh Giai Tuệ lại thấp giọng nói: “Anh vừa lòng chưa? Không cần phải quan tâm đến tôi, anh đi đi!”
Đồng Nhiên nhíu mày, nhìn đống hỗn độn giữa hai chân cô, lấy chăn hoa bọc Cảnh Giai Tuệ lại rồi bế cô ra ngoài, đi thẳng đến biệt thự phía đối diện.
Vì sao mọi người lại luôn tưởng tượng ra những điều tốt đẹp nhất trong đêm đầu tiên vậy?
Cảnh Giai Tuệ rất muốn khóc, nhưng lại phát hiện ra nước mắt của mình đã cạn, trên người lúc này không có một chỗ nào ổn, nơi đó tuy đã không còn bị tên kia xâm lược nhưng vẫn cảm thấy đau, còn đau hơn cả khi bị gãy xương, khiến cho cô cạn kiết sức lực, đành phải để mặc cho người đàn ông này bế đi.
Đồng Nhiên đi vào biệt thự, quản gia vội vàng chạy ra đón, hắn phân phó quản gia đi làm vài món ăn giúp bồi bổ thể lực, sau đó bế Cảnh Giai Tuệ đi vào nhà tắm trong phòng ngủ tầng hai.
Bồn tắm lớn được xả đầy nước, hắn cởi quần áo của mình ra rồi bế cô vào bồn tắm. Cảnh Giai Tuệ nhắm chặt hai mắt, đầu óc trống rỗng, để mặc cho hắn tẩy rửa đùa nghịch.
Đồng Nhiên chậm rãi rửa sạch khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, trong tiếng nước chảy, hắn cuối cùng cũng mở miệng nói một câu mang ý xin lỗi: “Nếu biết đây là lần đầu tiên của em, thì tôi nhất định sẽ dịu dàng hơn…”
Dịu dàng? Cảnh Giai Tuệ cười khẩy trong lòng, nói theo ý nào đó, thì đây là lần đầu tiên “hoàn mỹ” tới cỡ nào? Những ký ức yêu đương của ngày trước, cùng với người đàn ông này, từng cái từng cái một hiện lên đều bị cô đánh tan hết.
Chả trách có người nói, lần đầu tiên chính là cột mốc để chia tay thời con gái, cô sẽ rời xa nó mà không chút lưu luyến, cắt đứt hoàn toàn triệt để, từ nay về sau, trong giấc mơ sẽ không bao giờ bồi hồi nhớ lại những khoảng thời gian trong căn nhà cũ kia nữa, cũng sẽ không bao giờ đối mặt với người đàn ông kia rồi nở nụ cười vô tư như lúc trước…
Đồng Nhiên không tiếp tục tắm cho cô nữa, bởi vỉ hắn phát hiện vết máu chảy ra từ nơi đó của cô vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại!
Đồng Nhiên nhíu mày, nhìn từng dòng máu đang chảy ra rồi hoà vào nước trong bồn. Hắn dùng khăn tắm quấn vào người cô rồi bế lên, còn chưa đi tới giường thì khăn tắm cũng đã bị nhuộm đỏ.
“Sao vẫn còn ra máu thế này?” Đồng Nhiên vén khăn lên, hai hàng lông mày rậm đã chặt chẽ siết chặt vào nhau.
Cảnh Giai Tuệ thầm mỉa mai, hiện tại cô không còn lời nào để nói với tên đàn ông ác ma này. Bằng không cô sẽ kiên nhẫn hỏi hắn, lần đầu tiên của con gái, hơn nữa lại còn bị cường bạo, kết quả bình thường sẽ thế nào? Tin chắc người đàn ông này sẽ cho cô một câu trả lời vô cùng xuất sắc dựa trên kinh nghiệm của bản thân.
Tuy nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đồng Nhiên đang ngày càng u ám, xem ra mọi chuyện đã đi lệch so với quỹ đạo.
Cuối cùng Đồng Nhiên cao giọng sai quản gia kêu tài xế chuẩn bị xe, xong lại vội vã thay áo choàng tắm rồi bế cô lên xe.
Chương 20
Y tá không ngờ rằng cô lại nói như vậy, hơi sửng sốt một chút rồi hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Cảnh Giai Tuệ hít sâu một hơi, cố gắng nói to lên: “Xin cô, hãy giúp tôi. Chỉ việc gọi công an thôi, chờ bọn họ đến, tôi sẽ trực tiếp giải thích với họ.”
Y tá cứ nghĩ rằng nguyên nhân cô nằm viện là do người đàn ông anh tuấn đang đứng bên ngoài kia có hành động hơi gấp gáp một chút, nhưng không nghĩ rằng nội tình bên trong lại kinh khủng đến vậy.
Cô bèn đồng tình nắm tay Cảnh Giai Tuệ, nhỏ giọng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ báo lại với trưởng khoa, sau đó gọi cảnh sát.” Nói xong, cô y tá vội vã chạy ra cửa. Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng thở hắt ra, nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Hiện tại, cô chỉ còn biết nhắm mắt lại, trốn vào trong chăn, ngăn cách hết thảy mọi thứ từ bên ngoài.
Vốn tưởng rằng Đồng Nhiên sau khi gọi điện thoại xong sẽ đi vào, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn quay lại. Cảnh Giai Tuệ rút kim ra, cố gắng hết sức để ngồi dậy. Nếu Đồng Nhiên không có ở bên ngoài thì cô sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, lăn lộn nhiều năm trong xã hội, khiến cô không tin rằng cảnh sát sẽ tới đây đòi lại công bằng cho cô, nếu được thì cứ tự mình trốn đi là tốt nhất.
Thế nhưng vừa ra đến cửa, cô lại phát hiện ra, tuy Đồng Nhiên không có ở bên ngoài, nhưng hắn lại sai hai tên vệ sĩ canh giữ trước cửa, lễ phép nói với cô: “Bác sĩ đã dặn, Cảnh tiểu thư tốt nhất nên nằm trên giường mà nghỉ ngơi.”
Cảnh Giai Tuệ cười khẩy một cái, không muốn vô vị đấu võ mồm với bọn họ, lại tập tễnh trở về giường.
Một lát sau, cửa mở ra, Cảnh Giai Tuệ khẽ híp mắt nhìn, là một người phụ nữ tóc dài xoã vai, quần áo hiệu Chanel rất hợp với dáng người, làm tôn lên những đường cong thướt tha quyến rũ.
Người này từng là người chị thân thiết của Cảnh Giai Tuệ, cũng là chị họ của Đồng Nhiên, quản lý quán bar trước kia – Đồng Á Hồng.
Cô đau lòng nhìn Cảnh Giai Tuệ đang ngồi trên giường bệnh: “Thằng Nhiên thật đúng là! Không bằng cả một thằng nhóc con, gây hoạ khắp nơi, bây giờ còn trêu chọc em, biết em không muốn nhìn thấy nó, nó mới gọi điện cho chị, bảo chị đến đây. Tuệ Tuệ, chúng ta đừng tức giận nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khoẻ lại rồi nói sau! Mấy y tá đều là người ngoài, suy cho cùng cũng hơi phiền phức, em cần gì thì cứ nói với chị.”
Đáng tiếc, Cảnh Giai Tuệ đã không còn là cô sinh viên ngây ngô không biết gì như trước nữa, đã từng bị khí chất lịch lãm và thành thục của Đồng Á Hồng hấp dẫn, luôn tỏ ra sùng bái vô hạn đối với chị.
Đã tạm biệt nhiều năm, giờ đây lại gặp lại trong tình huống đáng xấu hổ này, cô chỉ biết khe khẽ gật đầu.
Đồng Á Hồng thấy cô không tỏ ra thân thiện lắm, cũng không để ý nhiều mà vẫn tự nhiên ngồi xuống, giúp cô gọt táo. Lớp vỏ thật dài được cô lưu loát gọt ra, cô vừa làm vừa nói: “Đây là bệnh viện tư nhân do tập đoàn của Đồng Nhiên đầu tư, vốn chỉ là một cơ sở nhỏ, cho nên không làm ảnh hưởng tới các bệnh viện lớn của quốc gia, nhưng bây giờ có muốn không ảnh hưởng cũng khó.”
Cảnh Giai Tuệ buồn bã, cô mơ hồ đoán ra được, chuyện mà cô nhờ y tá giúp xem chừng không thể thực hiện được rồi.
Quả nhiên Đồng Á Hồng nói tiếp: “Cô y tá vừa nãy tiền lương mỗi tháng khoảng 1800 tệ, nhưng nhờ có phúc của em mà cô ấy vừa được nhận 10 vạn tiền thưởng đấy.”
Nghe Đồng Á Hồng nói vậy, Cảnh Giai Tuệ lập tức hiểu được ý tứ của chị ta, lạnh lùng nói: “Nhớ năm đó chị còn là một người chị vô cùng chính nghĩa, hiện tại sao lại bị tiền tài làm hao mòn như vậy, tinh thần trượng nghĩa trước kia của chị bay đi đâu hết rồi? Ngoại trừ việc giúp đỡ Đồng Nhiên ỷ mạnh hiếp yếu ở bên ngoài ra, chị còn làm được cái gì nữa? Làm trung gian tâng bốc cậu em trai của mình sao?”
Đồng Á Hồng bị mắng nên cảm thấy hơi khó chịu, không muốn phải bày ra vẻ mặt thân thiết nữa, khẽ liếc mắt nhìn cô khinh bỉ, nhếch môi nói: “Đúng, là thằng Nhiên bảo chị tới đây, bởi vì em hiện tại không muốn nói chuyện tử tế với nó, chị thừa nhận thằng Nhiên hơi quá đáng, nó không nên đối xử với phụ nữ như vậy. Nhưng em cũng nên nghĩ lại mình xem, năm đó không phải em và anh trai đã làm cho nó rất thất vọng sao? Lúc nó khổ sở tuyệt vọng thì biết kêu với ai đây?”
Cảnh Giai Tuệ bốc hoả: “Ý chị nói là tôi phải đi xin lỗi anh ta? Là anh ta ở bên ngoài gây thù chuốc oán, để cho anh trai tôi bị người ta tìm tới tận cửa đánh cho một trận, cuối cùng phải tàn tật suốt đời. Vì chuyện này mà mẹ tôi cũng xem tôi như người dưng, bây giờ thì quá tốt rồi, quan hệ trong gia đình rốt cục cũng không thể hoà hợp như trước nữa. Mỗi ngày tôi đều trông ngóng, khó chịu nhất chính là về nhà vào dịp năm mới. Vốn là người nhà thân thiết không có gì phải giấu nhau, giờ đây lại khách khách khí khí, gượng ép nói chuyện với nhau… Những ngày đó tôi đều không đến tìm anh ta để đòi tiền bồi thường, thế mà chị còn nói chúng tôi có lỗi với anh ta? Lương tâm của chị đều bị chó ăn mất rồi sao!”
Đồng Á Hồng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Em nói cái gì vậy hả? Thằng anh khốn nạn của em chưa kể gì với em hay sao?... Thì ra em vẫn chưa biết gì về chuyện năm đó…”
“Năm đó tôi không biết chuyện gì, chị nói đi!” Cảnh Giai Tuệ nắm chặt góc chăn, nóng nảy truy hỏi.
“Anh trai em năm đó ham mê cờ bạc, thường xuyên đi chơi, chỉ vì hỏi mượn tiền của thằng Nhiên mà bị nó cho một cái tát! Thằng Nhiên sợ em giận nên tới bây giờ vẫn không dám nói cho em biết, mỗi khi nhìn thấy anh trai em, với tính khí nóng nảy của thằng Nhiên, nó nhất định sẽ không nhịn được mà động thủ…”
Đồng Á Hồng nói không sai, Cảnh Giai Tuệ lúc này mới nhớ ra, quả thật anh trai cô trước đây luôn ham mê chơi mạt chược, cô đã khuyên nhủ vài lần mà anh vẫn không chịu nghe. Về sau anh trai cô đã rất nhiều lần chủ động nói muốn đi tới quán bar của Đồng Nhiên để làm việc, nhưng luôn bị Đồng Nhiên từ chối thẳng thừng, chính cô lúc đó cũng tức giận mà cãi nhau với hắn một trận.
“Kẻ thù của Đồng Nhiên biết nó và anh trai em có quan hệ với nhau, nên đã tìm cách để tiếp cận anh trai em, còn đưa hắn đi Macao một chuyến, cuối cùng thua bạc ôm nợ, tận 500 vạn đó! Cảnh Gia Trí chắc phải chơi rất vui vẻ nhỉ?”
Cảnh Giai Tuệ hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Đồng Á Hồng ngồi trên sofa, châm một điếu thuốc rồi nói tiếp: “Bọn nó nắm được điểm yếu của anh trai em, uy hiếp anh ta phải làm theo lời của bọn nó. Anh của em lại đi tìm thằng Nhiên nói muốn làm công cho nó. Thằng Nhiên đành phải đồng ý, nó có thể từ chối được sao? Nó lúc đó chỉ sợ làm em giận… Em lúc đó còn quá trẻ, vẫn chỉ là một cô nhóc con, lúc tức lên thì chẳng thèm quan tâm gì hết mà vùng lên cãi nhau luôn, cũng không thèm bận tâm đến hậu quả, không thèm lo lắng giữ hình tượng…” Giọng điệu của chị Hồng cho dù là đang trêu chọc, nhưng ẩn sâu trong đó là sự ngưỡng mộ với tính cách bốc đồng vô tư của tuổi trẻ.
“Kỳ thật lúc đó, thằng Nhiên cũng đã ý thức được giới giang hồ này hoàn toàn không còn đường lui nữa, vì muốn để cho em có được một cuộc sống yên ổn sau khi tốt nghiệp, nó đã rất cố gắng tránh xa những cuộc ẩu đả, một lòng chuyên tâm làm ăn trong quán bar. Bởi vì thiếu vốn nên nó đã thế chấp quán bar để vay một số tiền lớn.
Kết quả, anh trai em lại dám lấy trộm tấm séc mà thằng Nhiên đã dùng quán bar để thế chấp từ trong két sắt, lá gan đúng là lớn thật. Đổi tiền trong tấm séc xong, anh ta lại muốn đem theo tiền không từ mà biệt, cao chạy xa bay! Cuối cùng thì bị kẻ thù của thằng Nhiên chặn đánh, tiền cũng bị cướp sạch. Thằng Nhiên trắng tay, quán bar cũng bị thu hồi, còn phải chịu đựng áp lực khi ngân hàng siết nợ.
Đồng Nhiên đã tức giận thế nào? Chân của thằng anh trai súc sinh của em bị chém cho cũng đáng lắm, tuy không phải nó ra tay, nhưng nó vẫn trốn tránh em, nó sợ trong tình trạng không lý trí sẽ giận chó đánh mèo, chỉ còn biết buồn bã ngồi trong nhà chị, uống sạch từng chai rượu.
Cuối cùng, thằng Nhiên lại không hề nói với ai một tiếng mà đã tự ý cầm dao đi tìm bọn kia, đánh cho bọn nó trọng thương, bản thân thằng Nhiên cũng bị bắt vào tù…
Bọn chị lúc đó ai cũng như phát điên, may là Thượng Thiết nhờ được luật sư Triệu, rồi tìm đủ các mối quan hệ, cuối cùng còn phải nghe theo điều kiện của gia đình là tiếp tục đến trường thì mới có được 600 vạn để thanh toán tiền nợ ngân hàng và tiền thuốc men cho bọn kia, nhưng kết quả thằng Nhiên vẫn phải ở trong tù lao dịch mười năm…
Lúc đó nó đã khổ sở như thế nào, gọi điện cho em thì em không nghe máy, còn không ngừng thúc giục bọn chị đi tìm em… Em thì sao, để lại một bức thư, từng câu từng chữ như muốn đâm vào tim người ta vậy, lại còn nói cái gì mà có đối tượng mới rồi… Hai anh em em thật sự đã khiến cho nó sụp đổ hoàn toàn. Nó ở trong tù đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Chưa tới một tháng đã xảy ra ẩu đả với bọn cùng phòng, bị chúng nó đâm vào bụng… Lần đó nó ở trong viện phải đến hơn một tháng! Chân đã vài lần bước vào Quỷ Môn quan! Lúc nó hôn mê, trong miệng chỉ luôn gọi tên em, nhưng gọi đến thắt từng khúc ruột thì cũng có ích lợi gì đâu? Em khi đó đã biến mất không thấy tăm hơi nữa rồi!”
Cảnh Giai Tuệ cả người như muốn ngã xuống, cô chăm chú lắng nghe, chỉ cảm thấy thế giới của mình dường như đã sụp đổ…
“Sau đó vẫn là nhờ Thượng Thiết dùng các mối quan hệ thì mới có thể đưa nó ra tù, nhưng nó đã ở trong đó được khoảng một năm rồi! Trong lúc đó, em có từng đến thăm nó lần nào không? Sau khi ra tù, nó dường như đã biến thành một người khác, lạnh lùng thâm trầm tới nỗi ngay cả bọn chị tuy quen biết đã lâu mà cũng không dám tuỳ tiện nói chuyện với nó.
Mẹ của nó ở Mỹ không có con nối dõi, đã để lại cho nó một xưởng sửa chữa xe hơi. Khi đó nó liền bắt đầu lại từ đầu, thi đỗ tốt nghiệp, đem xưởng sửa chữa nhỏ biến thành một nhà máy dây chuyền, từng bước từng bước phát triển cho tới ngày hôm nay, em nghĩ xem, điều gì đã khiến cho nó có thể cố gắng đến vậy? Chính là mối hận với hai anh em họ Cảnh các người đấy!
Nó muốn đi tìm em, nhưng lại không dám… Vì sao em biết không? Bởi vì nó sợ một khi tìm được em thì sẽ không thể kiềm chế được mà đánh chết em, người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa này… Nó đương nhiên là không nỡ làm vậy… Chỉ có thể quay lại căn nhà đổ nát đó, nhìn ngắm thật kỹ những món đồ trang trí đơn giản mà em đã mua, rồi hồi tưởng lại những kỷ niệm tốt đẹp của hai người, sau đó cố gắng đè nén mối hận với em lại… Có đôi lúc, chị còn sợ nó sẽ không khống chế được bản thân mà tìm tới tận cửa, đem hai anh em em… Tay của nó tuyệt đối không thể bị dính máu lần nữa, nhất là máu của người nhà họ Cảnh, bởi vì, các người không đáng!
Cảnh Giai Tuệ! Đồng Nhiên không nợ em cái gì cả! Là em nợ nó, còn ở đây tức giận cái gì chứ?”
Đồng Á Hồng nói xong rồi đưa mắt nhìn cô gái nhỏ bé như đang sụp đổ kia, đáy lòng âm thầm than một tiếng: Hai người này, rốt cục không thể quay về như trước được nữa rồi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]