" Được.. được, tôi là quản gia ở đâycứ gọi tôi là dì Trần, có việc gì thì cứ gọi dì nhé." Bà nhìn cô cười hiền hậu.
Bà bưng cháo vào cho cô rồi bước ra ngoài. Vừa đi bà vừa nghĩ từ trước đến nay, mỗi lần thiếu gia dắt phụ nữ về nhà không tỏ ra mình là tiểu thư thì lại tự cho mình là chủ ở đây. Luôn bắt bẻ, sai bà và mọi người như nô lệ.
Còn ở cô gái này, bà cảm thấy cô rất lễ phép, ở cô có một cái gì đấy mang lại cho bà cảm giác tội nghiệp.
Ăn uống xong cô bê chén xuống dưới phòng bếp xắn tay lên định rửa: " Cô cứ để đó tôi dọn cho" tiếng dì Trần từ trong đi ra.
" Dì cứ để con rửa, con khoẻ rồi con muốn phụ mọi người một tay".
Dì Trần không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Sau khi dọn xong, cô đi xung quanh căn biệt thự này.Phải nói là nó rộng hơn cả căn biệt thự trước đây cô làm thêm giờ ở đó. Gang màu chủ đạo là xám và trắng.
"Một mình anh ta mà ở hết được căn nhà này sao? " cô đặt lên nghi vấn.
"Không ở hết thì có cô ở nữa rồi lo gì" sau cuộc họp hắn vội trở về nhà xem cô đã đỡ chưa. Xem ra cô còn khoẻ hơn anh nghĩ rồi.
"Á.." cô giật mình quay lại nhìn, anh ta đi không có tiếng động làm cô hết cả hồn. Nếu không phải có trái tim khoẻ mạnh thì chắc cô đã bị tên này doạ chết rồi.
" Chốc nữa tôi sẽ dọn đi nên anh cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-dam-chay/435846/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.