Triệu Tử Mặc sống chết không nghĩ tới, buổi trưa côvừa mới âm thầm lo lắng một phen, buổi tối đã lập tức xảy ra chuyện.
Khoảng chừng mười một giờ hơn đêm hôm đó, Trịnh NhượcDu đột nhiên gọi điện thoại đến cho cô: “Triệu Tử Mặc, khu ký túc Phù Tuyết cóngười muốn nhảy lầu, cô mau chạy đến xem một chút đi!”
Lúc đó Triệu Tử Mặc đang chuẩn bị kết thúc giờ tự học,vừa nghe xong tin tức động trời kia, không thèm thu dọn sách vở trên bàn liềnquáng quàng ôm lấy chiếc DV lao ra khỏi phòng, cũng chẳng thèm đáp lại mấytiếng gọi hoảng hốt của ba vị mỹ nữ. Trong lúc đó, giọng của Trịnh NhươcDu trong điện thoại vẫn không ngừng vang lên: “Nhớ kỹ, việc đầu tiên cần làm làtìm cách khuyên ngăn người ta…”
“Biết rồi biết rồi!”
Triệu Tử Mặc hấp ta hấp tấp chạy tới khu Phù Tuyết,cũng vừa đúng lúc giờ tự học kết thúc, trước ký túc Phù Tuyết bây giờ đã tụ tậpđông nghẹt bọn học sinh không chịu về phòng, tiếng xôn xao bàn tán ầm ỹ cả mộtkhoảng không gian, đứa nào đứa nấy đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn vềphía một góc trên mái nhà.
Những cột đèn bắt đầu được người ta bật lên sángtrưng, soi tỏ cả một vùng, ánh đèn chiếu lên tầng trên cùng của khu tý túc, làmthành một vệt sáng mờ mờ ảo ảo, cũng đủ khiến cho người ta nhìn thấy một thânhình nhỏ tý phía xa xa ngồi trên bậc lan can, đôi chân buông thõng xuống váchtường.
Triệu Tử Mặc từ nhỏ đã có chứng sợ độ cao, cho nên vừanhìn thấy tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314987/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.