Chương trước
Chương sau
Thu – phục – Cố – Thành – Ca!

Triệu Tử Mặc sau khi lãnh nhiệm vụ này do Trịnh NhượcDu giao cho, trong đầu chỉ còn duy nhất một cảm giác kinh hãi. Cái…cái…cái gì?Thu phục? Cái từ này có ý nghĩa quá há!!

Giọng nói của Trịnh Nhược Du vẫn đều đều vọng qua điệnthoại: “Hãm hại lừa gạt, bức hiếp dụ dỗ, bất luận cô dùng phương pháp gì, cũngphải ép cho bằng được Cố Thành Ca trước khi tốt nghiệp xuất hiện trên chuyênmục “Tiểu hà tiêm tiêm (*)” của chúng ta!”

(*) Ầy, cái Tiểu hà tiêm tiêm này ấy mà, nó là 小荷尖尖. “Hà” (荷) là “hoa sen”, “tiêm” (尖) lànhọn, sắc. Cái chuyên mục này theo như A.T hiểu thì có nghĩa là nói về nhữngngười nổi tiếng ấy.

Hoá ra “thu phục” nghĩa là như vậy sao!

Triệu Tử Mặc âm thầm vã mồ hôi, có lẽ do cô đã nghĩquá nhiều rồi.

Nhưng mà… “Sư tỷ, em chỉ là một ký giả nho nhỏ thôimà, bây giờ người có thể cùng bàn bạc dụ dỗ một cực phẩm như thế, ít nhất cũngphải là một tổ trưởng dày dạn kinh nghiệm như chị, hoặc là Trầm Tích Vi – ngườidẫn chương trình chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm” mới đúng chứ, làm như thế hìnhnhư có hiệu quả lớn hơn rất nhiều mà…”

Được rồi, cô thừa nhận, cứ cho là cô đem câu “Thu phụcCố Thành Ca” để suy ra theo một ý nghĩa đen tối mờ ám vô sỉ nào đó đi, nhưng màcô thật sự không dám chắc trong khi làm nhiệm vụ mình sẽ không sinh ra cái loạitạp niệm này đâu, cho nên, nhiệm vụ này tạm thời cứ đổ lên đầu người khác làtốt nhất.

Nhưng Trịnh Nhược Du hiển nhiên không thể bỏ qua dễdàng như thế cho Triệu Tử Mặc: “Xin cô, tôi với Trầm Tích Vi nếu có thể thuyếtphục được hắn thì đã làm xong từ ba năm trước rồi, đâu phải đợi tới phiên cô!Thôi, nói tóm lại bất luận là thế nào, nhiệm vụ lần này cô nhất định phải làm,không muốn làm cũng phải làm!”

Trong đài truyền hình trường có một chuyên mục gọi là“Tiểu hà tiêm tiêm” chuyên về phỏng vấn. Mỗi tháng một lần, học viện Phong Đạisẽ đưa ra một gương mặt tiêu biểu, oai phong lẫy lừng làm nhân vật chính chochuyên mục này.

Giống như Cố Thành Ca vậy đó, anh là một truyền thuyếtthần kỳ trong giới sinh viên ở cái thành phố này, tất nhiên không tránh khỏiviệc “bị” người ta để ý, nhưng mà anh kể từ lúc học tại Phong Đại đến nay, chưamột lần nào công khái xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, vì thế cho nên từ ngườiphụ trách là giáo sư Bùi Mẫn cho đến bọn ký giả vô danh, không một ai có thểthuyết phục được cực phẩm, cả đám người ai nấy đều lực bất tòng tâm.

Trịnh Nhược Du vừa vào đại học năm nhất đã lập tứctham gia vào đài truyền hình trường, lúc chị ta chỉ mới là một ký giả vô danhtiểu tốt thì Cố Thành Ca đã tự mình lập ra công ty phần mềm máy tính, đồng thờianh cũng chính là nhân vật có vị thế lớn nhất trong học viện Phong Đại, từng cókhông ít ký giả cùng biên tập viên muốn tiếp cận để phỏng vấn anh, nhưng đềutay trắng ra về, chuyện đó thần kỳ đến nỗi, thậm chí ngay cả đài truyền hìnhtrung tâm thành phố còn treo thưởng, nếu ai có thể mời được Cố Thành Ca thamgia phỏng vấn, đài truyền hình sẽ không ngần ngại mà ký hợp đồng luôn với ngườiđó.

Trịnh Nhược Du lúc đó còn thoả thuê mãn nguyện lắm,tràn đầy nhiệt huyết chờ anh xuất hiện, sau một thời gian dài cuối cùng chị tacũng đợi được, vậy mà vị cực phẩm này lại không thèm nhìn chị ta lấy một cái,trực tiếp coi chị ta là chướng ngại vật mà xoay người bước vòng qua, trong mắtkhông coi ai ra cái củ cà rốt gì.

Mà Trầm Tích Vi ban đầu khi cố gắng tiếp cận Cố ThànhCa, không ai ngờ được rằng, sau này chị ta lại lâm vào tình cảnh còn đángthương hơn của Trịnh Nhược Du nhiều.

Không thể phủ nhận Trầm Tích Vi là đại mỹ nhân, mặc dùkhông bốc lửa không gợi cảm như Triệu Tử Mặc, nhưng trên người chị ta lại tảnmát ra một loại khí chất tài trí uyên bác hơn người, vừa vào đại học đã đượcngười ta xưng tụng bằng cái tên ‘hoa khôi’. Chị ta đi đến đâu, nam sinh ngoáinhìn theo trẹo cả cổ đến đó. Cuối cùng không hiểu trời xui đất khiến thế nào,chị ta vừa nhìn thấy đã lập tức mê ngay mỹ nam Cố Thành Ca đạm mạc lạnh lùng.

Trầm Tích Vi cậy mình xinh đẹp, cho nên suốt ngày quấnlấy gửi thư tình cho Cố Thành Ca, không ngờ vị cực phẩm này vẫn trước saunhư một không thèm liếc mắt nhìn chị ta lấy một lần.

Sau đó Trầm Tích Vi tham gia vào đài truyền hìnhtrường, trở thành người dẫn chương trình cho chuyên mục Hoạt động đoàn trường,muốn Cố Thành Ca cùng lên sân khấu hợp tác, không ngờ cực phẩm lại lạnh lùngphun ra ba chữ như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt chị ta: “Miễn bàn đi.”

Sau nữa, Trầm Tích Vi bằng vào sắc đẹp và tài trí củamình, liên tục cố gắng chiến đấu ở các chiến trường “Tiểu hà tiêm tiêm”, chị tamuốn tự mình mời Cố Thành Ca tham gia phỏng vấn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhậnđược sự lạnh lùng dửng dưng của anh: “Không có hứng thú.”

Hai năm trôi qua, Trầm Tích Vi đối với vị cực phẩmdanh bất hư truyền cũng chính vì thế mà không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa.Chỉ là đột nhiên trong một khoảng thời gian ngắn, Cố Thành Ca lại đột nhiênxuất hiện giữa công chúng những hai lần.

Lần thứ nhất là chuyện người đời tung tin đồn về giáosư Trình và Tùng Dung, Cố Thành Ca không biết từ đâu nhảy ra giải quyết hết mọichuyện; còn lần thứ hai, là việc hắn khuyên ngăn Chu Đại vào buổi tối ngày hômtrước.

Hai tin này quả thực như đường rạng đông chiếu rọitrong đêm tối, trong thâm tâm Trịnh Nhược Du bất giác mãnh liệt cảm thấy, có lẽnào ông trời nhận ra tài năng của Cố Thành Ca bị ém nhẹm như thế là quá phíphạm rồi không, cho nên mới an bài Triệu Tử Mặc giữa lúc này đột nhiên xuất hiện?

Phải nói thêm rằng, người ghi hình lại mọi diễn biếntrong cả hai lần Cố Thành Ca ra mặt trước công chúng, đều là đại mỹ nữ Triệu TửMặc.

Đến ngay cả Trịnh Nhược Du cũng phải bình tĩnh mà thừanhận rằng, mặc dù chị ta không tài nào nhìn ra được Triệu Tử Mặc có điểm gìthông minh giỏi giang hơn Trầm Tích Vi, nhưng ít nhất về dung nhan xinh đẹpkia, trong cả học viện Phong Đại này có lẽ không ai có thể sánh bằng.

Trong lúc đó, Triệu Tử Mặc lại vẫn một mực cho rằngTrịnh Nhược Du đang uy hiếp mình, cho nên sống chết gật đầu đồng ý. Nghe thiênhạ đồn đại rằng từ trước tới nay chưa ai thuyết phục được Cố Thành Ca, chỉ cóđiều vị cực phẩm này trong giang hồ được người đời xưng tụng là thần long kiếnthủ bất kiến vĩ (*),cho nên nhiệm vụ hàng đầu bây giờ mà cô phải làm là tìmcho bằng được hành tung của cực phẩm đại bổn tôn.

(*) “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ”: chỉ sự bí ẩn,tức “rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi”.

Bằng vào dung mạo khuynh quốc khuynh thành của TriệuTử Mặc, vốn đã có thể đến hỏi thẳng Kỷ An Thần xin số điện thoại của cực phẩm(chỉ cần dựa vào việc cực phẩm đem hồ sơ vụ án quan trong bỏ vào laptop Kỷ AnThần cũng đủ thấy quan hệ giữa hai người này không tầm thường rồi),nhưng mà,cô không muốn.

Lợi dụng sắc đẹp để đạt được một mục đích nào đó, ýnghĩ này thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Triệu Tử Mặc, huống chiKỷ đại tài tử hôm trước còn trêu chọc lại cô, làm sao cô còn dám bén mảng đếngần hắn nữa chứ!

Cho nên, lần này Triệu Tử Mặc lựa chọn hai phương phápnguyên thuỷ nhất: không ngại học hỏi kẻ dưới và ôm cây đợi thỏ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, kể từ sau được TrịnhNhược Du giao cho nhiệm vụ thu phục cực phẩm này, Triệu Tử Mặc ít bị chị ta gọiđiện thoại sai khiến làm này làm nọ hẳn, mỗi lúc rảnh rỗi không có tiết học, côđều xông thẳng tới khoa Luật chạy đông chạy tây hỏi han tung tích Cố Thành Ca,áp dụng triệt để chiêu thức “không ngại học hỏi kẻ dưới”, nhưng mà, thật đángbuồn cho cái sự thực phũ phàng, hiệu quả của phương pháp này lại nhỏ đến khôngthể nhỏ hơn.

Cực phẩm đúng là đứng ở vị trí quá cao rồi, người họckhác khoá thì không quen biết anh, người học cùng khoá lại quá bận rộn ít vãnglai đến nơi này…Thậm chí, phần lớn đám sinh viên cũng mới chỉ nghe người ta đồnvề truyền thuyết cực phẩm, chứ mặt mũi thực hư thế nào vẫn còn chưa biết. Lạicòn khổ một nỗi, cực phẩm đã khó đánh hơi, đến ngay cả đám người cùng làm việcvới anh cũng chẳng thấy tung tích đâu.

Chỉ là có một lần Triệu Tử Mặc tình cờ gặp được Kỷ AnThần, vị đại tài tử này chân đi giày da, trên người lại còn khoác bộ quần áonhìn rất chi là dân tri thức, trông sành điệu vô cùng.

Nhìn thấy hắn, Triệu Tử Mặc phản xạ có điều kiện vộivàng lẩn trốn, không ngờ bị hắn nhanh như chớp chạy ra cản lại.

Kỷ An Thần thở dài một hơi, biểu cảm trên gương mặttrông thảm bại vô cùng: “Triệu Tử Mặc, chẳng lẽ anh đáng sợ như vậy sao?”

Triệu Tử Mặc gượng gạo cười hô hô mấy tiếng: “Kỷ đạitài tử, chẳng lẽ chúng ta còn không phải là người dưng sao? Xin anh, anh đứng ởvị trí cao như thế tôi không với nổi.”

Kỷ An Thần nhìn cô, khoé môi quyến rũ chậm rãi nhếchlên, trông điệu bộ cực kỳ gian xảo: “Triệu Tử Mặc, em sẽ không cho rằng anhđang theo đuổi em đó chứ?”

Triệu Tử Mặc sửng sốt: “Chẳng lẽ không đúng sao?”Không lẽ, lần trước hắn đùa bỡn cô, cũng chỉ vì muốn đùa chút cho vui thôi à?

Kỷ An Thần đột nhiên bật cười: “Em thật sự hy vọng?”

“Dĩ nhiên không!” Hừ hừ, hắn ta không theo đuổi cô đãlà phúc tám đời nhà cô rồi!

Trong nháy mắt, trên gương mặt Kỷ An Thân bất chợthiện lên vài tia hoảng hốt.

“Triệu Tử Mặc, có người nói với anh, nếu như không thểtoàn tâm toàn ý yêu em cả đời, vậy thì cho dù muốn kéo dài đến thế nào đi chăngnữa, tốt nhất vẫn đừng nên làm thì hơn.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Người nói với hắn những lời như thế, rốt cuộc là ngườinào a a a???

Nhưng mà Triệu Tử Mặc quả thực không có thời gian đểsuy nghĩ nhiều về mấy cái chuyện nhỏ tí lãng nhách này, công việc đè nặng trướcmắt là lần cho ra tung tích của Cố Thành Ca, cho nên cô triệt để áp dụng chiêuthức ôm cây đợi thỏ, chiều nào cũng xông đến khu ký túc Phù Tuyết “cắm dù”, thựcra suy nghĩ trong đầu cô rất ư là đơn giản, nếu như lần đầu tiên cô nhìn thấyanh trong phòng ký túc xá, thì chắc chắn anh vẫn còn ở lại đây, nói cách khác,anh buộc phải trở về.

Nhưng mà, một tuần lễ ròng rã qua đi, Triệu Tử Mặcsống dở chết dở không thu hoạch được cái củ cà rốt gì, thậm chí thiên hạ cònđồn đại ác ý rằng: “Sau sự kiện Tô □ dai dẳng bám đuôi Tiêu Sở Diễn,tiếp đến lại là xì căng đan Triệu Tử Mặc Triệu đại mỹ nữ mặt dày đeo đuổi đạicực phẩm Cố Thành Ca!!!”

Nếu nói mấy tin đồn mang đậm tính tiêu khiển này làviệc trọng đại, thì chắc có lẽ Triệu Tử Mặc đã bị đánh đồng với Tô □từ đời tám hoánh nào rồi.

Lại nói đến Tô □, sau khi Tiêu Sở Diễn Tiêuđại bổn tôn tiết lộ với bàn dân thiên hạ chuyện bạn gái chính thức của hắn, côta vẫn một mực hào sảng rộng rãi như lúc ban đầu, cho nên mới sinh ra chuyện,kể từ sau khi Triệu Tử Mặc bị dính vào tin đồn “bám dính Cố Thành Ca”,cũng có gặp cô ta một lần.

Tô □ không thèm chào hỏi độp thẳng vào vấn đề:“Triệu Tử Mặc, cô thật sự đang theo đuổi Cố Thành Ca sao? Cô cam đảm thật đó,tôi đây đến ngay cả nghĩ còn không dám nữa là.”

Triệu Tử Mặc không nói gì, có điều trong bụng đã mãnhliệt tự kiểm điểm: trời ạ trời ạ, đem nhiệm vụ thu phục ra để nghĩ theo mộtchiều hướng xấu xa mờ ám khác, có phải là giống như lời cô ta vừa nói hay khôngđây??

Tô □ tiếp tục ngữ xuất kinh nhân (*): “Nhưng màngười cô thích không phải là Tiêu Sở Diễn sao? Chẳng lẽ vì nỗi nhục thua mộttiểu nha đầu vô danh tiểu tốt, cho nên mới quyết định chiến đấu ở chiến trườngcao hơn?”

(*) “Ngữ xuất kinh nhân”: mở miệng ra là nói toànnhững chuyện động trời.

Triệu Tử Mặc ngượng ngùng lúng túng đáp lời: “Làm gìcó chuyện đó…”

Tô □ lại vặn ngược: “Chẳng lẽ cô không thích TiêuSở Diễn à? Không lẽ nào tôi lại nhìn lầm chứ!”

Triệu Tử Mặc âm thầm thổ huyết, tại sao cô lại phảiliên tục chiến đấu ở các chiến trường như lời cô ta nói chứ? Vả lại, chuyện côthích Tiêu Sở Diễn, coi như đá nó về quá khứ luôn đi có được không…

Vì thế mới nói, tần suất xuất hiện của Triệu Tử Mặc ởkhoa Luật càng ngày càng nhiều, cho nên xì căng đan tình ái của cô lại càngngày càng dữ dội.

Triệu Tử Mặc một mực giữ yên lặng không dám đưa ra bấtcứ lời bình luận nào, chuyện xấu trong cái xã hội này thì vô kể mà, chút vặtvãnh này thì có đáng gì, hơn nữa từ nhỏ đến lớn cô cũng bị người ta đồn thổibàn tán nhiều đâm quen, chỉ cần không làm tổn hại đến danh dự, bất kể thiên hạtung tin gì đi chăng nữa cũng không sao cả.

Nhưng thật không ngờ tới, người hưng phấn nhất trongvụ này, lại chính là ba vị mỹ nữ cùng phòng với Triệu Tử Mặc.

Thi Tiểu Phì dẫn đầu chảy nước miếng ròng ròng, bộdạng thèm thuồng vô địch thiên hạ: “A Mặc A Mặc, mi thật vĩ đại nha, sau này michôm được Cố Thành Ca về nhà rồi, ta hứa sẽ không yêu cầu gì nhiều đâu, chỉ cầnmột bắt tay hai ăn cơm chung ba KTV cùng bốn đánh mạt chược…A còn nữa, tốt nhấtlà mỗi ngày gặp đều được nói vài câu với anh ấy đi!!!”

Cố Thành Tây thì bò lăn ra cười, đôi mắt loé ra đủloại sắc thái: “A Mặc A Mặc A Mặc, nếu dụ được anh ấy vào tròng rồi thì mi đíchthị là chị dâu ruột thịt ruột thịt của ta đó!” Kể từ sau khi Khương Khương bứccung cô nàng về chuyện có can hệ gì với Cố Thành Ca, cô nàng cho đến tận bâygiờ vẫn một mực dắt luôn cụm từ “ruột thị ruột thịt” ở khoé miệng.

Khương Khương một bộ chắp tay trước ngực hai mắt sángbừng lên hệt như đèn pha ô tô: “A Mặc A Mặc A Mặc A Mặc, mi đã mặt dày đeo bámCố Thành Ca như thế rồi, có thể làm ơn làm phước hỏi thăm mây trôi trên mâytrôi về tung tích của Tề Lỗi cho ta được không?”

Nhìn tâm tình sôi sục bừng bừng nhiệt huyết của ba vịmỹ nữ, tâm trạng của Triệu Tử Mặc cũng bị lây nhiễm theo, cực kỳ hăng hái nóibừa mấy câu: “Bọn mi yên tâm yên tâm, tỷ tỷ ta đây hứa đáp ứng nguyện vọng củabọn mi, trong vòng một tháng, ta thề nhất định sẽ bắt cho bằng được cực phẩmcực đại mỹ nam!”

Khí thế hừng hực kia thật giống như tướng quân hànhquân đánh giặc đòi lại thành trì, khiến cho người xung quanh muốn đỡ cũng khôngcó cách nào đỡ nổi.

Đó là lúc Triệu Tử Mặc đương cùng ba vị mỹ nữ ra ngoàihóng mát, cả bọn đi bộ loanh quanh trên sân trường, hai bên đường những tán câyrợp bóng che phủ cả mặt đất, phía xa xa đám cỏ xanh non ngày nào nay đã héo rũkhông còn sức sống. Triệu Tử Mặc mặt đối mặt với ba vị mỹ nữ, hùng hồn trắngtrợn tuyên bố.

Vốn còn tưởng rằng sau khi thề thốt xong sẽ được sựủng hộ nhiệt liệt của ba vị mỹ nữ, nhưng mà không ngờ, khung cảnh lại đột nhiênyên tĩnh dị thường, chỉ thấy ba vị mỹ nữ đang trân trối nhìn về phía sau lưngcô.

Vẻ mặt Cố Thành Tây lúc này đây bình tĩnh một cách dịthường, không cần nghi ngờ gì nữa, vẻ mặt này chỉ được cô nàng trưng ra lúc cóchuyện mà thôi, hơn nữa cùng lúc đó, Thi Tiểu Phì cùng Khương Khương cũng khôngai thèm mở miệng nói lấy một câu nào, chỉ thi nhau đứng tại chỗ biểu diễn thànhngữ “trợn mắt há mồm” trong truyền thuyết.

Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, cảnh tượng này vớicảnh người ta bị sét đánh, hình như cũng không khác nhau là mấy.

Chỉ là cô vẫn không thể giải thích được, đôi chân vôthức lùi về phía sau hai bước, sau đó, cô đột nhiên phát hiện, đúng là đã cóchuyện xảy ra.

Một luồng gió cực kỳ mãnh liệt bỗng nhiên từ đâu ậpđến phía sau lưng, đôi chân cô lúc này đây, hình như đang giẫm lên…

Chân của người nào đó thì phải…

Triệu Tử Mặc dựng cả tóc gáy lập tức kinh hãi mãnhliệt xoay người.

Sau đó, tựa hồ như cô mới chính là người bị sét đánhquay đơ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.