Chương trước
Chương sau
Xương sườn ướp với giấm và đường, cá chép nấu canhcùng đậu phụ, thịt xông khói thái với ớt xanh…

“Đầu bếp chính” hôm nay đương nhiên là bạn đại cựcphẩm của chúng ta, cực phẩm lúc này đây áo khoác đã cởi ra rồi, chiếc áo tím bêntrong xắn cao lên đến tận khuỷu tay, cực kỳ thành thạo làm từng động tác một.

Mà lần này Triệu Tử Mặc cũng không khoanh tay đứngnhìn nữa, xung phong nhận việc mài dao giết cá.

Vâng, xin nhấn mạnh lại lần nữa, bạn Triệu Tử Mặc củachúng ta, đích xác là đang giết cá.

Đối mặt với con cá chép đang quẫy lên quẫy xuống trongchậu nước, Triệu Tử Mặc hít một hơi chuẩn bị tinh thần, nhằm thẳng con cá màphang cho một nhát, thế là con cá đang quẫy tưng bừng bỗng nhiên dừng hẳn lại,một là có thể nó chỉ bị choáng tạm thời hay gì gì đó, hai là nó đã chết ngắcrồi.

Cô vớt con cá lên ném lên thớt, sau khi cắt vây bỏđuôi đây đủ, mới dùng dao cạo sạch vây bên ngoài, tiếp đó rạch một đường trênbụng cá, mũi dao lanh lẹ lướt dài, theo đó ruột cá cũng được lấy ra.

Triệu Tử Mặc lúc này giống hệt như người bán cá chuyênnghiệp ngoài chợ, động tác thuần thục, một mạch xử lý xong con cá.

Cố Thành Ca vừa thái ớt xong, chứng kiến nguyên mộtmàn trình diễn này của cô thì thấy ngạc nhiên quá chừng: ”Ở nhà em thườngxuyên vào bếp lắm hả?”

Triệu Tử Mặc không ngẩng đầu lên: “Thỉnh thoảng, chỉbiết nấu mấy món đơn giản thôi, có điều việc em làm được tốt nhất là giết cá.”

Cố Thành Ca: “…”

Triệu Tử Mặc lúc này mới ngước lên nhìn anh một cái,sau đó mỉm cười giải thích: “Tất cả cũng chỉ tại mẹ em, mỗi lần bà ấy giận nhauvới ba thì đều tức đến nỗi muốn giết người được, nhưng hiển nhiên mẹ không thểgiết ba rồi, còn em là đứa con gái duy nhất, cho nên cũng không thể vô tình đếnđộ xuống tay chém giết được, giết gà giết ngỗng giết vịt cũng chịu, vì bọnchúng khỏe quá, một nhát chém không chết, đã vậy lại còn phải vật lộn hồi lâumới xong, cuối cùng chỉ còn độc cách giết cá, nhất là cá chép, loại cá này rấtdễ xử lý, chỉ cần phang cho một nhát là im bặt luôn, sau đó thì tùy ý chémgiết.”

Cố Thành Ca: “…Vậy, chuyện đó với việc em am hiểu việcgiết cá thì liên quan gì đến nhau?”

Triệu Tử Mặc nghe anh hỏi vậy, vô cùng đau đớn màrằng: “Đây là bóng ma tâm lý từ nhỏ của em!”

Cố Thành Ca: “…”

Triệu Tử Mặc trầm ngâm giải thích: “Có một lần mẹ emmua một trăm con cá chép, nhưng mà bà giết xong một con là hết giận luôn, lạisống chết không chịu nuôi chúng, thế là cuối cùng đổ hết lên đầu em, mặc emchém giết, còn mẹ thì đứng bên cạnh hăng hái nhìn.”

Triệu Tử Mặc tiếp tục “giãi bày tâm sự”: “Trải qua lầnkinh nghiệm giết 99 con cá chép một lúc, từ đó trở đi giết cá trở thành sởtrường của em…”

Cố Thành Ca: “…”

Mẹ cô quả là rất có cá tính, khó trách đã nuôi dưỡngnên được một đứa con gái mà tính cách không hề thua kém vẻ ngoài như vậy.

Nếu có cơ hội, anh muốn biết nhiều hơn về gia đình cônữa…

Nhìn cô cẩn thân bỏ sạch ruột cá, anh lại gần tỉ mỉgiúp cô xắn từng ống tay áo, tránh bị vấy bẩn.

Sau đó, anh quay đi, rời khỏi phòng bếp.

Chưa đầy một phút đồng hồ sau, Cố Thành Ca đã cầm theomột chiếc áo sơ mi màu lam nhạt quay trở về. Anh đứng đằng sau cô, hai tay luồnqua eo cô, lấy chiếc áo thắt ngang hông cô, làm thành một chiếc tạp dề tạmthời.

Anh đứng sát bên như vậy, khiến cho Triệu Tử Mặc cóthể dễ dàng cảm nhận được từng hơi thở ấm áp của anh, dòng máu đang chảy trongcơ thể cô cũng vì thế mà nóng dần lên, đầu óc quay cuồng mê loạn, bất giác haigò má cô đỏ bừng, quay đầu lại nhìn anh rồi khẽ mỉm cười đầy dịu dàng.

Ngay giây sau, một đôi môi nóng bỏng của ai đó đã lậptức phủ lên môi cô, cho đến khi con cá chưa được xử lý bên cạnh nhảy nhót giãygiụa liên hồi, ra khỏi mặt bàn rớt bộp một cái xuống đất, hai người mới chịudừng lại…

Cố Thành Ca ôm lấy cô từ phía sau, cằm anh tựa vào vaicô, bắt đầu lên án: “Em dụ dỗ anh!”

Triệu Tử Mặc ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.

Này này này, cái tội danh đó cũng quá lớn rồi! Khôngđược, cô nhất định phải cãi đến cùng: “Em đâu có!” Sự thật là cô vô tội, hoàntoàn vô tội mà!

Cố Thành Ca khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Emcó!”

Triệu Tử Mặc quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: “Emkhông có!”

Cố Thành Ca vẫn rất mực kiên trì: “Em có!”

Này này, đừng xấu tính thế có được không hả?

Triệu Tử Mặc muốn thoát khỏi vòng ôm của anh để đưatay lên chống nạnh, nhưng anh lại ôm chặt quá, thế là chỉ có thể tiếp tục trừngmắt dọa dẫm: “Em không có!” Cô đâu có bất lương đến mức ấy chứ!

Cố Thành Ca than thở: “Xem đi, A Mặc ngốc, em lại đangdụ dỗ anh rồi.” Dứt lời, anh lại tiếp tục chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Một lúc lâu sau, Triệu Tử Mặc bỗng nghe thấy anh thankhẽ: ”Lẽ nào em không biết, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhăn mặt, nhất cửnhất động của em, cho dù là trừng mắt hay phồng mang trợn má, cũng đều là sự dụdỗ đối với anh.”

Và thế là, cả người bạn Triệu Tử Mặc của chúng ta, chỉvì một câu nói đơn giản này, mà mềm nhũn hết cả ra rồi.

Lúc này đây cô chỉ cảm thấy tâm trạng rất thoải mái,rất sung sướng, chỉ muốn được lập tức bay lên thôi.

Kết cục sau đó thế nào không cần nói chắc ai cũnghiểu, y theo lời cực phẩm than “Em dụ dỗ anh”, cả ngày hôm đó hai người cứ thếdụ dỗ nhau hết lần này đến lần khác, cho đến khi trời đã nhập nhoạng nhá nhemtối, cả hai vẫn còn chưa có cơm trưa bỏ bụng.

“Thành Ca, chúng ta ăn cơm trước rồi tiếp tục có đượckhông?”

Vừa dứt lời, Triệu Tử Mặc đã liền ngớ ra.

Trời ạ, đầu óc cô hỏng rồi! Sao lại có thể nói ranhững lời như thế được chứ!

Nhưng những lời này hiển nhiên lại khiến cho một ngườinào đó cảm thấy rất sung sướng, và thế là người nào đó cũng cam nguyện buôngtha cho cô: “Được, ăn xong chúng ta tiếp tục.”

Đột nhiên Triệu Tử Mặc mãnh liệt cảm thấy, đời cô đúnglà tấn bi kịch chốn trần gian.

Không thèm nghĩ nữa, cô lập tức gỡ tay người nào đóđang ôm chặt lấy mình, “Anh đi nấu thức ăn đi! Không cho anh lại hôn…”

Vừa xoay người lại đã nhận ra đôi mắt đang cười củaanh, Triệu Tử Mặc vừa thẹn vừa tức, cuối cùng không dám nói hết câu, đành trơmắt đứng nhìn người nào đó ung dung đi nấu ăn, một lúc sau mới ngập ngừng đánhtrống lảng sang chuyện khác: “Không cho phép anh cấm em bỏ món này món nọ nữa,nếu không…”

Vừa nghe đến đây, trong mắt anh đã lóe lên những tiasáng gian manh, anh nhướn mày như muốn hỏi ngược lại cô: Nếu không thì sao?

Triệu Tử Mặc ấp úng một hồi lâu, đến khi nói thêm vàilần hai chữ “Nếu không…” nữa, trong đầu mới chợt lóe lên: “Nếu không em lập tứcgiả chết cho anh xem!”

Bạn Cố Thành Ca nhà chúng ta, thế là ngang nhiên tiếnvào tình thế dở khóc dở cười.

“A Mặc ngốc, những thứ em không thích ăn, lúc nãy anhđâu có mua, còn những thứ em thích thì anh đều rước về hết rồi, lát nữa cũngkhông cần phải kén cá chọn canh.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Giết cá, giết cá, cật lực giết cá! Cuối cùng cô cũnghiểu ra rồi, hiểu tại sao ngày trước người mẹ đáng kính của cô lại thích giếtcá đến như thế.

Bởi vì… tự làm tự chịu, gậy ông lại đập lưng ông, cuốicùng người chịu khổ vẫn là bản thân mình! Chonên, mới phải kiếm cái mà trút giận a a a a!!!!!

Sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Thành Ca lập tức lớngiọng chỉ huy: “A Mặc, dọn dẹp rửa chén bát đi.”

A Mặc lúc ấy đang xem tivi, nghe anh nói vậy thì khôngthể tin nổi vào tai mình, quay sang trợn mắt: “Cái gì?”

Cố Thanh Ca ngồi phịch xuống ghế salon, thích ý duỗithẳng đôi chân dài, ý vị vô cùng thâm sâu mà rằng: “Có một số việc, huấn luyệnsớm vẫn tốt hơn.”

Triệu Tử Mặc liền nhăn tít đôi mày: “Cái gì mà huấnluyện sớm với chả muộn? Được rồi, đây không phải vấn đề, điều quan trọng là,anh không thấy đau lòng thương xót cho đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo này củabạn gái anh sao?” Như để chứng minh cho anh thấy, cô liền đưa tay ra, xoay quaxoay lại mấy vòng…

Sau đó, cô nắm tay lại, nghiêm túc tuyên bố: “Đượcrồi, vậy chơi trò búa kéo bao đi!”

Trò này, có phải trẻ con quá không?

Cố Thành Ca sờ sờ mũi, lát sau mới bắt đầu, anh rabúa.

Triệu Tử Mặc chậm hơn một chút, nhưng lại ra kéo.

Cô thua rồi TT___TT

Nhưng mà… :”Vừa rồi em còn chưa nói quy tắc!” Triệu TửMặc cười đầy đắc ý: “Quy tắc là, người nào thắng, người đó phải dọn dẹp rửachén! Cho nên, xin mời!”

Vừa dứt lời, cô đã đưa tay ra làm thành tư thế mời đầytự tin.

“Em chơi xấu quá!”

Bạn Cố Thành Ca của chúng ta cũng chỉ có thể bất đắcdĩ buông ra một câu như thế, rồi đứng dậy dọn dẹp bát đũa đi vào phòng bếp.

Triệu Tử Mặc cũng đứng dậy đi vài bước, đứng bên cửasổ, nhái lại giọng điệu lúc nãy của anh: “Có một số việc, huấn luyện sớm vẫntốt hơn.”

Cố Thành Ca: “…”

Cặp mắt đang lóe lên đầy gian xảo kia, thật sự là củaA Mặc ngốc nghếch ngây thơ ngày thường sao?

Anh cầm lọ nước rửa chén lên, dốc dốc hồi lâu, mớiphát hiện ra bên trong đã cạn từ lúc nào.

“A Mặc, em xuống siêu thị dưới nhà mua cho anh một lọnước rửa chén, ví tiền anh để trong túi áo khoác trên ghế salon ấy.”

Vì cách mạng toàn thắng, cho nên tâm trạng Triệu TửMặc lúc này đây có thể nói là rất tốt, tươi hơn hớn lập tức chạy đi mua.

Đứng trước quầy thu ngân trong siêu thị, Triệu Tử Mặcmở ví ra chuẩn bị rút tiền trả, bất ngờ bị một tấm ảnh kẹp bên trong thu húttoàn bộ sự chú ý của cô.

Trong hình là hai cô gái nhỏ, một người xinh đẹp, mộtngười đáng yêu, hai người sóng vai đứng bên nhau, không hẹn mà cùng nở một nụcười tỏa nắng, có điều nụ cười của cô gái đáng yêu thì uyển chuyển dịu dànghơn, còn của cô gái xinh đẹp, lại tươi tắn như ánh mặt trời, tựa hồ như chỉ cầnnhìn thấy nụ cười ấy, bầu trời có tối tăm u ám đến đâu, cũng phải trở nên sángbừng ngập tràn sức sống.

Cho đến khi người bán hàng cất lên tiếng gọi đầy dịudàng, Triệu Tử Mặc mới chợt hoàn hồn, vội vã thanh toán tiền rồi bước nhanh vềnhà.

Trong lòng cô lúc này đây, chỉ quanh quẩn độc một nghivấn.

Trong ví tiền của cực phẩm, tại sao lại có tấm hình côchụp chung với Thành Tây hồi năm nhất trung học?

Đúng vậy, đây chính xác là hình chụp của hai đứa bọncô, lúc đó trong trường có một vị thầy giáo rất thích chụp ảnh, muốn chụp chohai người một bức, thế là mỗi đứa giữ một tấm hình.

Tuy rằng trong ví tiền của anh có hình cô, nhưng tạisao lại không phải mỗi mình cô chứ?

Còn nữa…

Triệu Tử Mặc hùng hùng hổ hổ bước vào phòng bếp, đặtlọ nước rửa chén cái Rầm xuống mặt bàn, hung hăng mở ví tiền ra: “Cố Thành Ca,anh để hình em trong ví, tại sao lại không hỏi em có muốn hay không hả?”

Cố Thành Ca liếc nhìn sang một cái, đôi mắt thâm trầmkhẽ gợn, có điều chỉ chớp mắt một cái anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn cócủa mình, vô cùng ung dung vô cùng thản nhiên đáp: “Vậy, cho phép anh để hìnhem nhé.”

Triệu Tử Mặc: “… Thế thôi hả?”

Cố Thành Ca lập tức nhướn mày: Chứ em còn muốn thếnào?

Đúng rồi, anh đã chiều theo yêu cầu của cô, xin phépcô đàng hoàng, cô còn muốn gì nữa?

Triệu Tử Mặc chẳng biết đáp lại thế nào, đành ngậmmiệng thở phì phì quay trở lại phòng khách xem ti vi.

Một lát sau, Cố Thành Ca đi ra khỏi phòng bếp, anhdừng lại ngay phía sau chiếc ghế salon nơi cô đang ngồi.

“A Mặc…”

Triệu Tử Mặc vội vàng vẫy tay: “Đừng làm phiền em, mautới đây xem đi, tình thế bây giờ đúng là chỉ mành treo chuông mà.”

Hình ảnh đang chiếu trên tivi là của một thằng bé traiba tuổi bị bắt cóc, còn ba mẹ của thằng bé vẫn đang ở nhà, vừa chuẩn bị tiền,vừa gọi cho cảnh sát.

Triệu Tử Mặc sớm đã bị bộ phim này thu hút hết sự chúý, thế là chẳng còn bận tâm đến trời đất trăng sao gì nữa cả.

Cô ngó chăm chăm vào cảnh bọn bắt cóc đang giằng cocùng phía cảnh sát, hoàn toàn không để ý rằng người đang đứng sau lưng cô từnãy đến giờ, chỉ mới liếc qua màn hình tivi có vài lần, khuôn mặt đã trở nêncực kỳ căng thẳng.

Trong tivi, tên trùm sò đang dùng súng dí sát đầuthằng bé trai, đột nhiên Triệu Tử Mặc giật mình, khuôn mặt đang dại ra của thằngbé ấy sao mà chân thật quá.

Loáng sau, người mẹ cuối cùng cũng đã xuất hiện, trêngương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Anh trai… là anh sao, tại sao lại là anh?”



Không ngờ, tên bắt cóc đó lại là cậu của thằng bé.

Tròng lòng Triệu Tử Mặc cũng bất giác trở nên căngthẳng hơn hẳn, thế là càng chuyên chú dán mắt vào màn hình.

Đột nhiên, cô nghe thấy giọng nói hoảng hốt của CốThành Ca:

“A Mặc, có thể chuyển kênh được không?”

Triệu Tử Mặc vẫn dán mắt vào màn hình tivi.

“Phim rất hay mà, đổi kênh làm gì chứ.”

Phía sau cô, không có tiếng đáp lại.

Vài giây sau, Cố Thành Ca bước vòng qua ghế salon,ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ngồi xuống mà người hơi nghiêng về phía trước, haitay lồng vào nhau, đôi ngón tay cái vô thức vuốt vuốt trên khuôn mặt.

Anh… hình như đang sợ hãi.

Chuyển sang tình tiết trong phim, lúc này bọn bắt cócđã bị cảnh sát bao vây tứ phía, tên trùm sò cầm súng hung hăng dí sát bên đầuthằng bé, vừa cười đầy nguy hiểm: “Tao đã cảnh cáo mày không được báo cảnh sát,không ngờ cuối cùng mày vẫn làm! Được, vậy thì đừng trách tao giết chết thằngcon bảo bối của mày!”

Sắc mặt của người mẹ kia đột nhiên tối lại, khóc lócvan xin: “Anh, anh cần tiền chúng em đều có thể cho anh, nhưng tại sao anh lạiđi bắt cóc Hiên Hiên, nó là cháu ruột của anh mà!”

Trong tivi vẫn lần lượt hiện lên khuôn mặt sợ hãi củathằng bé và cảnh hai người anh em đang giằng co nhau, tâm trạng Triệu Tử Mặccũng ngày càng lên cao, mà cũng vì cô xem quá chuyên tâm, cho nên không hề pháthiện thấy người ngồi bên cạnh, sắc mặt đã tái nhợt, đôi tay đã run run tự lúcnào.

Tên bắt cóc điên cuồng cười một tràng dài: “Giả nhângiả nghĩa! Chẳng phải tao ra nông nỗi như ngày hôm nay, cũng một phần do bàntay chúng mày gây nên sao! Tao muốn cho chúng mày phải hối hận, phải hối hậnsuốt đời!”

Một tiếng súng bất ngờ nổ lên, Cố Thành Ca lập tứcnhắm chặt hai mắt, trong đầu lại dần hiện lên một khung trời nhuộm đỏ.

“Phù…”

Là tiếng thở dài như trút được gánh nặng của ngườiđang ngồi bên cạnh anh.

Cố Thành Ca vẫn không mở mắt, trong tiềm thức hẳn vẫncòn một nỗi sợ vô hình.

Triệu Tử Mặc quay đầu sang, phát hiện thấy vẻ quái dịlạ thường của anh, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: ”Cực phẩm, anh… anh đang sợhãi sao?”

Cô không nhìn lầm chứ, cực phẩm ngày thường, cho dù lànúi Thái Sơn đổ ngay trước mắt vẫn không hề đổi sắc kia mà, sao hôm nay lại cóvẻ mặt này được?

Cố Thành Ca không hề e dè mà gật đầu: “Ừ.”

Anh nói mà không mở mắt, Triệu Tử Mặc cứ nghĩ mãi vẫnkhông hiểu, cuối cùng đành nói: “Thằng bé được cứu rồi, tên bắt cóc bị bắntrúng tay.”

Cố Thành Ca lúc này mới từ từ mở đôi mắt sâu thăm thẳmcủa mình ra, bên trong ẩn chứa một loại cảm xúc mãnh liệt mà không muốn đểngười khác biết, anh nhìn lướt qua màn hình tivi, thấy thằng bé đã được cứu kiavì quá sợ hãi mà bắt đầu khóc rống lên.

Cố Thành Ca hít sâu một hơi: “Trong phim, bất luận cóchuyện gì xảy ra, người tốt cuối cùng cũng sẽ được cứu sống. Nhưng đáng tiếccuộc sống này lại không được như thế. Thằng bé trai tên Hiên Hiên đó quả thậtrất may mắn.”

Triệu Tử Mặc: “???”

Cố Thành Ca trầm ngâm một lúc, lát sau mới mở miệnghỏi cô một câu không liên quan gì: “Chuyện lúc ba tuổi, em có thể nhớ rõkhông?”

Triệu Tử Mặc lập tức lắc đầu: “Không nhớ.”

Anh lại hỏi tiếp: “Vậy mười ba tuổi?”

Lần này thì cô gật đầu luôn: “Nhớ chút chút.”

Thần sắc Cố Thành Ca đột nhiên có chút hoảng hốt, mộtlúc lâu sau anh mới nói: “Còn anh vẫn nhớ rõ.”

Bởi vì đó là hai mốc thời gian khiến cuộc đời anhngoặt sang một hướng khác, một con đường khác, một vận mệnh khác, cho nên mỗiđêm, những ký ức đó vẫn hiện về trong ký ức anh, chân thật, sống động đến đángsợ.

Đoàng –

Đoàng –

Cả không gian bỗng ngập tràn một màu đỏ máu chói mắt…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.