Trong đôi mắt thâm trầm của anh lúc này đây, lại hiệnra một nỗi đau quá rõ rệt. Một Cố Thành Ca như vậy, trước đây Triệu Tử Mặc chưabao giờ nhìn thấy, khiến cho tâm trạng của cô giờ đây, dường như cũng bị ảnhhưởng bởi nỗi đau đó của anh mà trở nên khó chịu lạ thường.
Nhẹ nhàng, cô nắm lấy đôi tay đang khẽ run rẩy củaanh.
“Thành Ca, anh sao vậy?”
Cố Thành Ca chậm rãi nhìn về phía cô, chỉ thấy cô đangnhìn anh đầy dịu dàng.
Tâm tư của anh, dường như cũng đã bình lặng được phầnnào.
“Anh không sao.” Anh mỉm cười, xua đi bầu không khílạnh lẽo bao quanh, cố gắng giữ cho giọng mình được bình thản: “Chiều nay anhlên kế hoạch hay em lên đây?”
Triệu Tử Mặc vẫn không thể nào cười nổi.
“Anh sắp xếp đi.” Cô nói, rồi nghiêm túc bổ sung thêm:“Nhưng trước đó, em muốn anh nói cho em biết, rốt cục là lúc nãy anh bị làmsao.”
Bình thường anh luôn lạnh lùng xa cách, rất ít khi đểlộ ra ngoài những suy nghĩ thật của mình, nhưng những biểu hiện của anh lúcnãy, ngay cả đứa thần kinh không ổn định cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng đã cóvấn đề, hơn nữa lại là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Cố Thành Ca thu nụ cười lại, chỉ yên lặng nhìn cô.
Triệu Tử Mặc cũng không nói gì thêm, bình tĩnh chờ đợicâu trả lời.
Một lúc lâu thật lâu sau, Cố Thành Ca đột nhiên đứngdậy, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng ngủ.
Triệu Tử Mặc ngơ ngác nhìn theo anh, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314930/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.