Xe lao như bay trên đường, vượt qua hết hàng xe nàyđến hàng xe khác, tận dụng cả hai giây cuối cùng nhấp nháy màu xanh của mấy cộtđèn giao thông, hơn nữa lại không ngừng tăng tốc.
Bắc Dã Thanh Vũ thật sự muốn phát điên rồi!
Xe đã đi với tốc độ chóng mặt như thế rồi, đứa con cònđang hoảng loạn bên kia lại không biết điều mà cứ la toáng lên: “Mẹ, con xin mẹđấy, mẹ đi nhanh lên chút nữa được không!”
Trong giọng nói hoảng hốt ấy, còn phảng phất mang theochút nức nở đau lòng.
Lại phóng ga vượt qua một chiếc xe nữa, trong lòng BắcDã Thanh Vũ mãnh liệt rủa thầm: “Là tên khốn nào có ma lực lớn vậy chứ, khiếncho A Mặc phải một lòng một dạ lo lắng cho nó thế này!”
Vừa đặt chân tới bệnh viện, Triệu Tử Mặc liền cuốngcuồng xông thẳng vào bên trong, hỏi được số phòng bệnh của Cố Thành Ca rồi, côlại điên cuồng như gió bão chạy vội đi.
“Rầm!” Một tiếng động lớn bất chợt vang lên, cửa phòngbệnh mở toang, mọi người trong phòng nhất loạt nhìn về phía người đang lảo đảotiến vào kia.
Đôi mắt trong vắt của Triệu Tử Mặc giờ đã bị che phủbởi một màn sương, cô lướt nhìn một lượt qua Cố Thành Tây, Hà Tất Tranh và haivị cảnh sát một nam một nữ đang đứng trong phòng, giây tiếp theo, đập vào mắtcô là hình ảnh Cố Thành Ca đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng, trên tráncòn thấp thoáng màu đỏ của máu.
“Thành Ca, đã có chuyện gì? Sao anh lại bị thương? Cónặng lắm không?” Triệu Tử Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314924/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.