Trên đường lái xe tới Đồng Thành, Cố Thành Ca lại gọicho Trầm Tích Vi một lần nữa, sau khi hỏi han tình hình một lúc, Trầm Tích Vimới nói: “Đài truyền hình chỗ bọn tớ tạm thời chưa có tin về phóng viên nào mấttích cả, nhưng bây giờ đã mất liên lạc với những phóng viên ở Đồng Thành rồi,đang gấp rút tìm cách liên lạc đây.”
Rồi cô bật cười, trêu anh một câu: “Luật sư Cố à, cáiviệc có một ngày cậu phải lâm vào tình trạng lo lắng hoảng hốt như thế này quảlà khó tin đấy. Yên tâm đi, vợ sắp cưới của cậu không sao đâu, lúc nào có tingì mới, tớ nhất định sẽ thông báo cho cậu ngay.”
Giờ phút này Cố Thành Ca làm sao có tâm trạng mà đáplại mấy lời trêu chọc của cô nữa, anh bình tĩnh hỏi: “Rốt cục thì họ đang điphỏng vấn đưa tin ở đâu?”
Từ đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nóicủa Trầm Tích Vi: “Trấn Dong Giang.”
Cố Thành Ca cúp điện thoại,phóng thẳng một đường đếntrấn Dong Giang.
Bởi vì trấn Dong Giang ở vùng hạ lưu con sông, nênvùng này nhanh chóng trở thành vùng bị ngập lụt và tai ương nghiêm trọng nhất, cònchưa vào đến thị trấn, xe cô đã không thể thông hành, chẳng còn cách nào khác,anh đành phải bỏ xe lại, đi cùng vài người khác trên một con thuyền nhỏ.
Sau khi tới được thôn Phượng Vĩ, từ thông tin của mộtsố phóng viên đi ghi hình tại hiện trường lúc đó, anh mới biết phóng viên mấttích không phải là người thuộc đài truyền hình trung tâm, mà là của một tòasoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-hay-khong-deu-khuynh-thanh/2314907/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.