Lạc Thiên ôm lấy người mình yêu vào lòng thủ thỉ vài câu "anh yêu em". Cả hai cứ nằm ôm nhau ở trên giường mãi không chịu rời đi. Đúng là khi yêu nhau, từng giây, từng phút đều muốn ở bên nhau. Bởi vì họ sợ nếu buông nhau ra thì ngày mai có thể không còn cơ hội được ôm ấp nhau như thế này nữa. Mãi cho đến trưa khi Xuân Nghi đến nhà, họ mới chịu rời khỏi nhau. Nghe thấy giọng nói của Xuân Nghi ở bên ngoài, Mỹ An vội vàng mặc quần áo rồi lấy cái khăn giả vờ đang lau bàn, còn Lạc Thiên thì nằm trên giường tiếp tục giả bệnh để tạo dựng hiện trường giả. - Sao hôm nay mày không đi học? Đã thế còn đến nhà Lạc Thiên sớm vậy, mày trốn học để sang đây đi làm sao? Tao còn đang nghĩ mày bị bệnh sau trận mưa đêm qua rồi chứ. - Xuân Nghi nói.
À... ờ... tao... tao... ưm... xem nhầm thời khóa biểu, cứ tưởng hôm nay được nghỉ cơ. - Mỹ An ấp úng.
Con nhỏ này, lần sau xem cho kĩ vào nhé! Tuần sau sẽ có kiểm tra giữa kỳ môn đại cương đó, về học bài cho cẩn thận.
Ờ... tao biết rồi. Cảm ơn mày.
Lạc Thiên còn ngủ à? Anh ta khỏe chưa?
Mày không cần lo, anh ta khỏe lắm. Đêm qua hoạt động gần như cả đêm mà.
Hả... hoạt động cái gì mà cả đêm?
À... Ha ha... không... không có gì. Ý tao là Lạc Thiên bây giờ khỏe lắm, có thể ngồi làm việc cả đêm hôm qua rồi, không còn ngủ lì bì như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cung-yeu-anh-ma/3620421/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.