Sau đó Lạc Thiên ra phòng khách nằm ngủ. Chàng công tử chưa bao giờ ngủ ở ghế như thế này, có chút không thoải mái nên cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi không ngủ. Đang nằm nghĩ ngợi linh tinh thì một cơn gió mạnh thổi qua khe cửa khiến hắn rùng mình vì lạnh. Sợ tiếp tục bị cảm nên hắn vào trong xin Mỹ An cái chăn để đắp. Lúc quay trở ra thì "ầm" một tiếng nổ thật lớn, trận sấm sét vừa rồi chớp sáng cả một vùng trời. Làm cho đường dây điện bị ngắt, cả căn nhà chìm vào trong bóng tối. Không nhìn thấy đường để di chuyển, Lạc Thiên lọ mọ bước từng bước nhỏ tìm cửa ra phòng khách, rồi bất ngờ đập đầu thật mạnh vào tủ sách ở đối diện giường ngủ. Hắn ta loạng choạng rồi ngã nhào lên người của Mỹ An đang nằm trên giường. Hắn lòm còm ngồi dậy, nhưng vừa nhấc người lên được một khoảng thì một trận sấm sét khác lại kéo đến, khiến Mỹ An giật mình ôm chặt lấy cổ hắn. Lại một lần nữa cả hai rơi vào tình huống khó xử. Trong không gian tối, bên ngoài trời đang mưa dữ dội, cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt ngại ngùng. Ở khoảng cách gần như thế này, cả hai có thể dễ dàng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của đối phương, loại hơi ấm mà có chùm mười cái chăn cũng không thể nào có được. Không biết Lạc Thiên đang nghĩ gì, bỗng nhiên hắn ta tiến gần lại Mỹ An hơn, tiếp theo hắn chạm tay lên mặt cô nàng, rồi từ từ chạm vào bờ môi đo đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cung-yeu-anh-ma/3620420/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.