- Ui da... Cho mình xin lỗi nha!
- Không thấy bọn này ngồi đây à? Mắt bị mờ hay là cố tình?
- Nguyên Phong, không nên nói nặng lời. - Lạc Thiên can ngăn.
- Ướt hết áo của tao rồi, quần áo như thế này thì mặc làm sao được?
- Tao thấy bỏ qua đi, hôm nay căn tin đông quá. Con bé chắc là bị xô đẩy thôi, không phải cố tình đâu.
- Hừm... Cái áo này là hàng hiệu đấy. Đền đi, rồi tao bỏ qua cho. - Nguyên Phong gắt gỏng với Mỹ An.
- Tôi thấy cái áo chỉ là bị bẩn thôi, vết này giặc là sẽ hết mà. Để tôi mang về giặc rồi trả lại có được không? - Mỹ An đề nghị.
- Không được. Mày giặc hư hết đường chỉ may của tao à?
- Không sao đâu... Tôi sẽ nhẹ tay. Không làm hỏng một chi tiết nhỏ nào trên áo.
- Này... tôi thấy cái áo cũng không hề bẩn luôn á. Muốn kiếm chuyện phải không? Đông người quá đi ngang lỡ cọ quẹt có tí, đổ ít nước lọc lên áo. Có cái gì đâu mà làm quá vậy? Có phân biệt được nước bẩn với nước sạch không hả? Như thế này mới là bẩn nè. - Xuân Nghi nóng tính hất luôn ly nước đường vào thẳng mặt Nguyên Phong.
- Cái gì thế này? Con nhỏ này... sao.. sao mày dám hả?
Ly nước đường của Xuân Nghi đã vô tình đánh thức con dã thú bên trong Nguyên Phong. Hắn ta giận dữ, mặt đỏ bừng bừng, tưởng chừng như có cả khói bốc lên từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cung-yeu-anh-ma/3620408/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.