"Đừng lên tiếng, bên ngoài có người." Triệu Tiểu Đường đè thấp âm thanh ở bên tai Ngu Thư Hân nói thầm, lời của cô như sấm rền nổ vang Ngu Thư Hân ngây ngốc vài giây cơ thể liền bất động căng thẳng toát mồ hôi lạnh đến hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Triệu Tiểu Đường nhẹ giọng nói với nành: "Xuống giường."
Cánh môi Tiểu Đường khi nói chuyện khẽ chạm vào vành tai Thư Hân hơi thở ấm áp liền chạm vào tai nàng Ngu Thư Hân lúc này hoàn toàn dựa dẫm vào cô. Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nàng chậm rãi trượt xuống giường, hai người ngồi xổm ở bên giường, ngoài cửa phòng có động tĩnh là tiếng bước chân rất trầm nặng càng ngày càng rõ ràng.
Ngu Thư Hân nghe được âm thanh này bỗng nhiên nghĩ đến cái nụ cười quái dị kia nàng suýt chút nữa nhịn không được kêu lên! Cũng may Triệu Tiểu Đường vẫn luôn ôm lấy Thư Hân nắm chặt lấy bàn tay của nàng cho nàng cảm giác an toàn. Ngu Thư Hân cắn môi ngăn âm thanh của mình phát ra kinh động tới kẻ lạ mặt bên ngoài.
Triệu Tiểu Đường nhận ra được trong lòng cô cơ thể Ngu Thư Hân không ngừng căng thẳng run rẩy, cô nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì."
"Không sao, thả lỏng."
Âm thanh thấp đến không thể thấp hơn, nếu không ghé vào bên tai để nghe căn bản không nghe thấy gì hết. Ngoài cửa sổ mưa xối xả như cũ tại hắt lên trên tấm kính khung cửa sổ, mưa càng rơi càng mạnh bùm bùm. Ngu Thư Hân điều chỉnh hô hấp, Tiểu Đường ôm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-tinh-toi-co-y/1014186/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.