Mưa rơi càng ngày càng lớn Ngu Thư Hân từ phòng vệ sinh đi ra liền nghe thấy tiếng nước mưa nện ở trên bệ cửa sổ phát ra âm thanh như mưa hạt trân châu rơi trên mặt bàn leng keng leng keng. Nàng đi tới trước cửa sổ lôi kéo tấm rèm qua một bên, bên ngoài trời đen kịt chỉ có hạt mưa nện lên tấm kính cửa sổ trong suốt vỡ thành bọt nước.
Trước mắt tình cảnh này thật giống khi nàng còn ở Triệu gia, khi đó mỗi khi gặp trời đổ mưa nàng đều sẽ ôm hai đầu gối ngồi ở bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài màn mưa cùng nàng chỉ cách nhau qua một lớp kính thủy tinh. Ngu Thư Hân ngồi ở bên cửa sổ luôn có loại cảm giác an toàn vô hình xuất hiện rất giống với cảm giác của Triệu Tiểu Đường đem đến cho nàng.
Khi đó Triệu Tiểu Đường lúc xuống lầu đều sẽ đi ngang qua phòng nàng hoặc tình cờ tiến vào tới xem một chút nàng đang làm gì, hoặc tình cờ cùng nàng ngồi chung nói vài câu. Có mấy lần trời đổ mưa nàng nghiêng đầu xem bên ngoài cửa sổ Triệu Tiểu Đường còn lấy một chiếc chăn mỏng phủ lên người nàng, khi đó cô ấy đối với mình tốt như vậy chỉ là bởi vì ông nội rất yêu quý nàng cả Triệu gia cũng vậy. Có thể cô ấy lại cảm thấy nàng rất đáng thương liền quan tâm chăm sóc nhưng có lẽ nàng đã hiểu sai hành động của cô còn đem Triệu Tiểu Đường xem là cọng rơm duy nhất để nàng dựa dẫm vào.
Ngu Thư Hân hai tay khoanh trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-tinh-toi-co-y/1014185/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.