Chương trước
Chương sau
Editor: Yuu“Em gái Nhan.” Chu Thanh vươn tay ra lau nước mắt cho cô: “Đừng nói nữa, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa.”
Cô ấy có thể cảm nhận được, cô gái yếu ớt trước mặt mình đang khẽ run lên.
Chu Thanh nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Thời Nhan, xoa xoa: “Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa.”
Đột nhiên, Thời Nhan khẽ lắc đầu: “Không sao.”
“Em gái Nhan…” Chu Thanh vẫn lo lắng.
Nếu đã biết từ trước, cô ấy nhất định sẽ giả vờ như không biết, bởi vì khi bóc trần vết sẹo của người khác ra, thật sự rất khó chịu.
“Chiếc xe đó rất lớn, khi mà nó đụng vào, em còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu đã cảm thấy nặng trĩu, sau đó, có một lực đẩy lớn đẩy mạnh em ra, quăng em ngã xuống đất, cả người đều đau đớn, chân cũng rất đau. Sau đó… Một tiếng động rất lớn vang lên, thật sự rất lớn, chấn động màng nhĩ của em.” Thời Nhan nhìn Chu Thanh, hai mắt đỏ bừng như được ngâm trong bể máu: “Rất nhiều, rất nhiều máu, thật sự rất nhiều. A Triệt ở cách đó không xa, mặc dù tầm nhìn không tốt, nhưng em chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra chiếc áo trắng của anh ấy trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ, một màu đỏ chói mắt. Dưới người anh ấy, đều là máu đỏ, em biết, đó là từ trên người anh ấy chảy ra.”
Nói đến đây, nước mắt cô lại ứa ra. Chu Thanh cảm nhận được nước nóng bỏng của cô chảy xuống tay cô ấy.
“Em gái Nhan, tất cả đều đã qua rồi.” Cô ấy an ủi.
“Chị Chu Thanh.”
“Hả?”
“Nếu lúc đấy không phải anh ấy đẩy em ra, thì em đã bị gãy một chân rồi.” Thời Nhan sờ lên cái đùi trái của mình: “Nếu không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mà anh ấy vẫn đội mũ bảo hiểm lên đầu em, e rằng bây giờ có lẽ em cũng không ngồi đây rồi.”
Không cần cô miêu tả, Chu Thanh cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó. Nói như vậy, cái người tên A Triệt đó…
“Vậy cậu ấy…” Chu Thanh không nhịn được muốn hỏi, nhưng mới nói được một nửa câu thì ngừng lại.
Thời Nhan mỉm cười chua xót, cô biết Chu Thanh muốn hỏi cái gì.
“Lúc đó có một chiếc xe ô tô từ phía sau lao tới, em thấy vậy liền gọi cảnh sát. Vì là đường núi nên xe cấp cứu phải mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tới được. Lúc đó em cũng không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu từ trên người anh ấy chảy ra.”
“Anh ấy không chết ngay lập tức. Khi tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, em đã cầu xin mẹ mình cho em tới gặp anh ấy.” Thời Nhan lắc đầu đầy đau khổ: “Đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ, trên người anh ấy cắm đầy ống truyền, không chút sức sống nằm trên chiếc giường bệnh trắng như tuyết, gần như hợp nhất với màu trắng đó, anh ấy cứ như vậy mà… Dựa vào máy thở, nằm trên giường hơn một năm, em vẫn luôn mong chờ khi em có thể đứng lên thì anh ấy cũng sẽ ổn hơn. Sau đó, em sẽ lấy anh ấy, chỉ là… Anh ấy… Anh ấy vẫn ra đi. Vào cái ngày em có thể đứng lên một lần nữa thì anh ấy lại bỏ đi, để lại em một mình.”
“Cậu ấy đi rồi…”
Chu Thanh không thể tưởng tượng được vào lúc đó Thời Nhan đã đau đớn như thế nào. Lúc đó cô mới chỉ 18 tuổi, ở cái tuổi đẹp đẽ nhất đối với một cô gái thì cô lại phải trải qua nỗi đau khó có thể chịu đựng được như vậy.
Mặc dù cô ấy chỉ là nghe lại, nhưng cũng cảm thấy đau lòng.
Cô ấy đứng lên, nhìn Thời Nhan đột nhiên bật khóc, cảm xúc của cô ấy trong phút chốc cũng sụp đổ mà không thể kiểm soát được. Cô ấy ôm cô, muốn an ủi cô một chút.
Một lúc lâu sau, thấy cô gái nhỏ trong lòng mình bình tĩnh trở lại, cô ấy mới buông tay ra.
“Em gái Nhan, đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều đã qua rồi. Cậu ấy đã hy sinh bản thân mình để cứu em, em không thể để cậu ấy thất vọng được. Em phải sống thật tốt, thật vui vẻ, sống một đời hạnh phúc.”
Thời Nhan khịt mũi, gật đầu: “Em biết rồi.”
“Chị Chu Thanh…” Giọng Thời Nhan càng khàn hơn, Chu Thanh lại lấy một cốc nước cho cô, nói: “Uống chút nước trước đi.”
Thời Nhan ngoan ngoãn uống vài ngụm, nói: “Đủ rồi ạ.”
Chu Thanh đặt cốc nước xuống, khi cô ấy quay đầu lên thì thấy Thời Nhan đã nâng cánh tay lên, di chuyển cái vòng ngọc trên cổ tay một chút.
Lần này cô ấy thật sự sửng sốt đến nỗi ngẩn cả người ra, nhìn vết sẹo ghê gớm trên cổ tay Thời Nhan, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thời Nhan vuốt ve vết sẹo trên cổ tay vẫn luôn được che giấu dưới cái vòng tay, trong đáy lòng dâng lên một nỗi bi thương, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười chua chát.
“Nó rất xấu xí, đúng không?” Cô hỏi.
Chu Thanh nghẹn lời, không biết nên đáp lại như thế nào. Không cần nói cô ấy cũng biết được nguồn gốc của vết sẹo kia là ở đâu ra.
Tim cô ấy vô cùng đau đớn.
Dù đã tận mắt chứng kiến rất nhiều sự sinh ly tử biệt nhưng vào giờ phút này, cô ấy thật sự cảm thấy rất thương cho cô gái nhỏ đã phải trải qua quá nhiều điều tồi tệ như vậy, thật sự muốn che chở, bảo vệ cho trái tim tưởng chừng mạnh mẽ nhưng lại rất mỏng manh của cô.
Cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay cô, lại kéo chiếc vòng xuống che lại vết sẹo kia: “Em gái Nhan, đừng nhìn nó nữa, sau này cũng đừng nhìn nó nữa. Nếu không thích, chị có thể tìm bác sĩ giúp em, bọn chị sẽ xử lý vết sẹo đó hoàn toàn, được không?”
Thời Nhan vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em giữ lại vết sẹo này là có lý do, chính là muốn nhắc nhở bản thân sau này không được làm những việc tương tự như vậy nữa. Em không muốn lại phải nhìn thấy những người yêu thương mình phải khổ tâm vì mình, lại phải khóc vì mình.”
Chu Thanh đau lòng chỉ yên lặng nhìn mái đầu cô, cố kìm nén lại những giọt nước mắt: “Bé ngoan, nghĩ như vậy là đúng đó.”
“Em không muốn lại phải nhìn thấy ba mẹ vì chuyện của em mà nửa đêm phải lén lau nước mắt. Em không muốn anh trai vì chuyện của em mà mặc kệ mọi thứ, cả ngày chỉ đi theo em, lo sợ em sẽ làm việc gì đó ngu ngốc.”
Thời Nhan lau nước mắt, hai chân cô co lại, chống cằm lên đầu gối, nhìn ra cửa sổ với đôi mắt đẫm nước đỏ bừng, im lặng không nói gì một lúc rồi mới lên tiếng.
“Chị Chu Thanh, chị có biết không? Lúc đầu, đêm nào em cũng mơ thấy ác mộng, em mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó, tâm trí đều là máu đỏ. Lúc đó, em gần như không thể chống đỡ được, ý nghĩ sẽ tự tử bắt đầu xuất hiện trong đầu. Nhưng bởi vì anh ấy vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, em lại tự nhủ với mình rằng em phải vì anh ấy mà điều trị thật tốt, chờ anh ấy tỉnh lại. Nhưng, lúc anh ấy rời đi, em thật sự không chịu đựng nổi. Những ngày tháng đen tối đó, em sống trong sự rằn vặt và đau đớn vô hạn. Mỗi khi ở một mình, em lại nghĩ nếu như lúc đó mình không nháo nhào muốn lái xe ra ngoài hóng gió thì có lẽ chuyện đó sẽ không xảy ra. Nếu lúc đó không phải do em tùy hứng, anh ấy sẽ không phải chết. Cho nên, em mới đưa ra sự lựa chọn như vậy.”
“Em gái Nhan, chuyện này không phải lỗi của em, đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi, không ai nghĩ đến được. Chẳng lẽ ông trời sẽ nói với em trước khi ra cửa là sẽ gặp tai nạn ngoài ý muốn, cho nên không được đi ra ngoài sao?”
Thời Nhan quay đầu lại nhìn Chu Thanh, im lặng một hồi, đột nhiên cong khóe miệng lên.
“Em biết, những điều này bác sĩ tâm lý của em đều đã nói với em. Cho nên, em đã chịu đựng hơn 5 năm qua. Mặc dù ký ức đó vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí em, nhưng những ký ức về anh ấy càng rõ ràng hơn. Nhưng, em nghĩ, em đã tự mình bước ra ngoài rồi, nếu không em không thể hoàn thành việc học của mình được, nếu không, em sẽ không đứng ở đây.”
Chu Thanh mỉm cười, gật đầu: “Ừ! Phải mau vượt qua thôi. Em gái Nhan, sau này có chuyện gì không vui, nếu muốn nói ra thì cứ tới tìm chị. Từ nay về sau, em chính là em gái chị, chúng ta chính là chị em ruột.”
Thời Nhan khịt mũi, tâm trạng dường như cũng đã bình ổn lại rất nhiều. Cô nhìn Chu Thanh, mỉm cười: “Cảm ơn chị, chị Chu Thanh.”
Chu Thanh xua tay: “Cảm ơn gì chứ, đã nói là chị em ruột rồi thì không cần phải nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì. Cái này… Chị thấy không thoải mái lắm.”
Thời Nhan nói: “Vâng, không nói nữa.”
Quay lại, cô vươn tay ra lấy cái điện thoại đã được sạc đầy mà ba Thời mang tới trên nóc tủ cạnh giường.
“Chị Chu Thanh, em muốn nói với chị một chuyện.” Cô mở album, sau đó mở một bức ảnh ra, đưa tới trước mặt Chu Thanh: “Chị xem đi.”
Chu Thanh nhìn, mở to miệng vì kinh ngạc: “Đây là…”
Người trong bức ảnh trông rất giống Chu Mục, nhưng cô ấy biết, người này không phải là Chu Mục mà cô ấy quen biết.
“Đây chính là người kia sao?” Chu Thanh hỏi.
“Vâng!” Thời Nhan gật đầu, mím môi rồi thu điện thoại về, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người trong ảnh, bình tĩnh nói: “Chính là anh ấy, tên anh ấy là Tô Triệt, là người đã từng đối xử tốt với em nhất trên đời, yêu thương em, chiều chuộng em.”
Bỗng dung, Thời Nhan ngẩng đầu nhìn Chu Thanh: “Rất giống anh ấy, đúng không?”
Chu Thanh biết Thời Nhan nói tới “anh ấy” là ai, cô ấy gật đầu: “Ừ! Giống, đặc biệt là đôi mắt.”
“Vâng! Nhưng không phải anh ấy.”
Chu Thanh cắn môi, do dự một chút rồi đột nhiên gọi Thời Nhan một tiếng.
“Em gái Nhan.”
“Vâng?”
“Thật ra… Em thích Chu Mục, là bởi vì…” Chu Thanh dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Em trai chị rất giống cậu ấy?”
Thời Nhan biết cô ấy sẽ hỏi như vậy, cô mỉm cười, nói: “Ban đầu thật sự chỉ bởi vì ngoại hình giống nhau, nhưng về sau, em nhận ra không phải như vậy. Em thật sự thích bác sĩ Chu.” Thời Nhan dừng lại một chút rồi nói: “Chị Chu Thanh, chị có biết cái cảm giác được một ánh sáng ấm áp quan tâm tới như thế nào không? Sự xuất hiện của bác sĩ Chu giống như là một thiên hà xa vạn dặm bỗng nhiên chiếu sáng toàn bộ thế giới của em. Anh ấy đã đem tới cho em sự hy vọng. Chị Chu Thanh, em thật sự thích anh ấy, em muốn cho mình một cơ hội để được yêu một lần nữa. Em không biết nếu bỏ lỡ lần này, em có thể có dũng khí để thích một người nữa hay không.”
Thời Nhan ngẩng đầu nhìn Chu Thanh, trong đôi mắt mang theo hơi nước tràn ngập nhiều loại cảm xúc phức tạp.
Cô muốn cô ấy ủng hộ mình, nhưng, cô không dám mở lời.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Chu Thanh cũng là chị họ của Chu Mục, cô không biết cô ấy có chịu giúp đỡ cô một lần nữa hay không.
Trong lòng có chút chật vật, nhưng Thời Nhan vẫn hỏi: “Chị Chu Thanh, chị có thể ủng hộ em không?”
Chu Thanh không trả lời ngay lập tức. Cô ấy nhìn Thời Nhan, đôi mắt cũng tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Cô ấy cân nhắc một lúc rồi mới gật đầu.
“Được! Chị ủng hộ em.”
Cô gái nhỏ này thật sự làm người khác quá đau lòng.
“Cảm ơn chị!” Thời Nhan cong khóe môi, đôi mắt càng thêm ướt át: “Cảm ơn chị, chị Chu Thanh.”
“Lại nói mấy lời ngu ngốc rồi, không phải chị nói chị là chị gái của em sao?”
Thời Nhan cảm động, xoa xoa đôi mắt: “Vâng!”
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Chu Thanh liền cầm tờ giấy lên lau đi khóe mắt ướt nhẹp, sau đó lau giúp cho Thời Nhan. Nhưng trông Thời Nhan vẫn như vậy, nhìn thoáng qua cũng biết là cô vừa mới khóc xong.
“Có muốn rửa mặt không?” Chu Thanh đề nghị.
Thời Nhan lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em chỉ cần nói là bởi vì em thấy không thoải mái nên mới khóc thôi.”
“Được rồi!”
Chu Thanh gật đầu, xoay người đi về phía cửa.
“Ai vậy?” Cô ấy hỏi.
“Là em, Chu Mục.”
Nghe vậy, Chu Thanh quay đầu lại nhìn Thời Nhan. Thời Nhan nghe vậy cũng vội vàng kéo cái chăn lên che kín đầu mình.
Chu Thanh nhịn không được mà bật cười, cô ấy khẽ ho một tiếng rồi mới đi tới mở cửa.
Ngoài cửa, Chu Mục đã thay chiếc áo blouse trắng ra. Anh mặc một cái áo sơ mi màu xám nhạt cùng với quần tây màu đen, dưới chân là một đôi giày da cũng là màu đen, bộ dạng trông rất chỉn chu.
Chu Thanh vô thức so sánh anh với người cô ấy vừa nhìn thấy trong bức ảnh chụp.
Đúng thật là rất giống.
“Chị đang nghĩ cái gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Thanh. Chu Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tại sao em lại ở đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.