Bầu không khí không biết vì sao trở nên ngưng đọng, Vũ Tuệ không thích như vậy, sau khi ngồi lên xe, cô liền hỏi: “ Lương Bình tiên sinh, có phải tôi siêu lợi hại hay không? Cho dù là muốn đến trường của anh đi học là hoàn toàn có thể đúng không?”
“ Không được.”
“ Hả? Vì sao?”
“ Em không có chứng minh thư.”
“ À ~ nói cũng đúng. Nhưng mà á, có phải tôi siêu siêu lợi hại không?” Còn không nghe được một tiếng khích lệ như dự đoán nên Vũ Tuệ hỏi thêm lần nữa.
Tuy rằng lại một lần không nặng không nhẹ mà né tránh vấn đề về thân phận, nhưng Lương Bình thấy được trong mắt cô phát ra tia sáng ý “ mau khen tôi, mau khen tôi”, một chút hậm hực trong lòng vẫn rất nhanh mà biết mất không chút dấu vế. Hắn yêu thích ánh mắt ấy của cô, đối với sự đáng yêu của cô không có chút khả năng chống cự nào.
Đại khái vì trước đó đã từng nắm lấy tay cô, mà có một số việc một khi đã có mở đầu thì không thể quay lại như lúc trước nữa, cho nên hắn không khắc chế nổi bản thân, nâng tay lên, đặt trên đầu cô xoa nhẹ: “ Ừm, em siêu lợi hại.” Thanh âm tràn ngập từ tính, lúc này mang theo chút phóng túng và độ ấm, giống luồng điện nhè nhẹ xuyên qua màng tai, làm người ta cảm giác lỗ tai bị chích điện đến nổi tê rần.
Mắt Vũ Tuệ hơi hơi cong lên, rất hưởng thụ mà tiếp nhận cái sờ đầu ôn nhu này, tầm mắt theo cánh tay, dừng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-se-khong-yeu-anh/1033919/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.