" Hai người các cậu..." Vũ Tuệ mới vừa ngồi xuống chỗ mình, Mỹ Chi liền mò lại, bát quái hề hề hỏi: " Quả nhiên là đang hẹn hò chứ gì? Ngày hôm qua mình đã có dự cảm rồi, nhà hai cậu rõ ràng không cùng đường, vậy mà lại cùng nhau ngồi xe điện tới trường, mới nãy Lương Bình còn giúp cậu cầm cặp sách, trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!" Nói nói, chính Mỹ Chi cũng kích động muốn chết rồi. Vừa mới vào lớp, Lương Bình rất tự nhiên đưa cặp cho Vũ Tuệ, nhìn Lương Bình vẫn là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm kia, nhưng mà cảm giác giữa hai người bọn họ có gì đó không giống trước đây!
Vũ Tuệ bị bộ dáng của Mỹ Chi chọc cười, cười đến mí mắt cũng cong cong: " Quan tâm chuyện này của mình, không bằng tự quan tâm bản thân đi kìa."
" Mình có cái gì cần quan tâm." Mỹ Chi nói, đôi mắt lại không tự giác mà chuyển về phía đám người đang vây quanh Lương Bình, rõ ràng trong đám nam sinh tên ngốc Kinh Thạch kia cũng đang hỏi vấn đề tương tự, liền phiền muộn phồng má.
" Vũ Tuệ là vì ngày hôm qua bị lớp trưởng mê hoặc đúng không?" Một bạn nữ khác nói.
Vũ Tuệ không có trả lời, chỉ là có chút ngượng ngùng cười cười, như là khẳng định điều này. Cô bị Lương Bình quân mê hoặc, không phải là hôm qua bị mê hoặc mà đã bị mê hoặc từ rất lâu trước đây, cho nên cô mới có mặt ở nơi này.
Mà bên kia phòng học, các nam sinh cũng bu quanh Lương Bình bát quái hề hề.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-se-khong-yeu-anh/1033900/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.