Đồng Bình bị dọa sợ rất nhanh đoán được lý do Lương Bình khác thường như vậy, nhưng mà sau đó Lương Bình lại khôi phục bộ dáng như bình thường.
Lúc ăn tối cho dù có hỏi thế nào Lương Bình cũng không thèm để ý, không khác gì ngày xưa.
Lương Bình trở về phòng làm bài tập, cánh cửa trượt thủy tinh ở ban công phản chiếu hình ảnh góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao thẳng, đến bờ môi mỏng và cằm, những đường nét trên khuôn mặt nhu hòa, uyển chuyển, bộ dáng rũ mắt làm bài tập vô cùng đứng đắn, nghiêm túc, khí chất lãnh đạm ngăn cách người ngoài ngàn dặm, khiến cho họ chỉ dám nhìn chứ không dám quấy rầy. Một lúc lâu sau, giống như đã làm xong hết bài tập, ngòi bút Lương Bình dừng lại, nhưng ánh mắt lại nhìn tờ giấy không rời.
Bài văn yêu cầu một nghìn chữ, hắn chỉ mới viết ba trăm chữ, từ đó về sau một vùng lớn đều là " Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ."
Vũ Tuệ... Cái tên này chỉ cần nhìn thôi hắn cũng cảm thấy thật tốt, khiến cho hắn cảm thấy sung sướng. Nghĩ đến đôi môi cô nhẹ nhàng dừng trên môi hắn, hô hấp hắn trở nên khó khăn, lông minh tinh tế rung động, đôi môi nhịn không được mà lén lút cười nhẹ một chút.
" Vui đến vậy cơ à?" Bên tai truyền đến âm thanh của Đồng Bình.
Lương Bình nhìn anh trai hắn một cái, nhanh chóng thu hồi nụ cười, miệng đóng chặt nhưng trong ánh mắt lại không che giấu được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-se-khong-yeu-anh/1033899/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.