Anh mặc vội quần áo rồi ra khỏi phòng, đụng ngay ông Tùng vừa ra luôn.
Tùng chỉ tay vào người Nam
"Ông...
Nam nhìn Tùng
" Cậu cũng vậy à... "
Cả hai chạy ra khỏi khách sạn
" Phen này tôi chết chắc rồi ông ạ" Nam nói với Tùng
Tùng vỗ vai Nam
" Tôi có khác gì đâu, mà tại sao chúng ta lại có thể làm cái chuyện đó được chứ? "
Nam chỉ biết lắc đầu" Tôi chẳng nhớ gì chuyện tối qua cả."
" Kỳ này chúng ta chết chắc rồi. " Tùng than thở. Nam vỗ vai an ủi
" Còn phải nói, Dương mới sinh chưa bao lâu. Vậy mà tao còn đi ra ngoài ăn phở thế này,tao thấy có lỗi quá ông ơi? "
" Giờ chỉ còn cách về cầu xin sự tha thứ thôi" Tùng đáp.
Giờ là 2h sáng, cả hai lết về nhà. Dương và Han cũng đã thức giấc, nằm chờ sẵn.
Nam láu xe về nhà, vào tới cửa. Anh rón rén đi lên lầu, vì sợ tiếng động ba mẹ sẽ nghe thấy. Bước chân đi nhẹ nhàng, anh dùng đèn flast điện thoại để rọi. Vì không dám bật đèn sợ bị lộ. Bước chân anh tới cầu thang, chuẩn bị bước lên lầu,thì đèn bật sáng trưng
"Đứng lại đó" Nam giật mình đứng lại bì biết mình bị phát hiện rồi.
"Làm gì giờ này mới về" Mẹ anh hỏi
Bà tiến lại gần, trên người anh toàn mùi bia rượu,mùi nước hoa nồng nặc, nước ho rẻ tiền.
Bà tát cho anh một tát
"Con biết bây giờ là mấy giờ không?"
Nam im lặng không nói gì, vì cậu biết mình có lỗi. Có lỗi với vợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726253/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.