Dương cứ cảm thấy chồng mình rất kỳ lạ. Cậu có cảm giác gì đó rất bất an.
Thịnh và Tuấn Việt vừa về tới Việt Nam.
"Dương nằm bệnh viện nào anh?" Tuấn Việt đưa mắt nhìn Thịnh hỏi
"Để anh gọi cho Dương hỏi thử" Thịnh bấm số gọi, Dương bắt máy rồi may quá. Vậy là em ấy không sao rồi.
" Alo em nghe nè anh.. "Mới vừa nói tới chữ" anh" Thì bị bàn tay Nam giật lấy điện thoại.
"Alo ai vậy, gọi điện cho vợ tôi có chuyện gì không" Giọng nói đanh thép như đang cố khẳng định. Đây là vợ anh, đừng có ảo tưởng gì về em ấy.
Dương ngồi đó, ngoài cười ra thì không biết làm gì. Chồng mình sao nay hay ghen zữ vậy ta. Trước đây ảnh đâu có thế,vậy mà giờ mình gặp ai hay nói chuyện với ai, dù chỉ nói trong điện thoại , anh cũng ghen lồng lộn lên,ghê quá. Nhưng mà đáng yêu, mình thích.
"Là tôi đây Vũ Thịnh người yêu thầm vợ cậu 11 năm đây nè. Cậu lại ghen nữa hay sai sao thế?"
"Ủa anh sao, lầm trước vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng. Thành thật chân thành cảm ơn anh nha. Nếu không có cuộc điện thoại cuat anh. Chắc giờ tôi đã không thể gặp lại em ấy rồi. " Nam cảm thấy rất biết ơn hai vợ chồng Thịnh
" Không có gì đâu, nói gì thì nói Dương xũng gioíng như em trai tôi vậy. Hơn nữa là vợ tôi mới là người bảo tôi giúp em ấy mà" Thịnh đáp
" À mà hai người đang ở bệnh viện nào. Vợ chồng tôi muốn tới thăm Dương." Thịnh hỏi Nam
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726238/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.