Chương trước
Chương sau
"Sao anh đi đâu lâu thế, em đợi mãi." Dương kéo tay anh lại ngồi xuống sát bên cậu.
"Anh xuống uống ly ca phê thôi." Nam né tránh ánh mắt của Dương vì sợ Dương biết anh nói dối
"Sao mặt anh buồn thế, mắt đỏ thế kia, anh lo cho em à?"
Nam gật đầu. Dương giơ bắp tay lên nắn nắn chuột cho Nam xem. "Anh nhìn nè, em khỏe rồi hết đau rồi đấy, nói cho mà biết."
Nhìn em vui vẻ hạnh phúc biết bao. Niềm vui đó là từ con chúng ta sao? Nếu anh nói tin động trời này cho em biết chắc em sẽ sống không nổi mất. Anh phải làm gì đây, em trả lời giúp anh được không? Nam đã không kịp ngăn nước mắt của anh rơi.
" Anh sao lai khóc, sao thế. Anh à. ." Dương thấy lo lắng khi người đàn ông cậu yêu một thời lạnh lùng ấy. Lại dể rơi nước mắt đến thế. Cậu đưa tay lau hết những giọt nước mắt trên khóe mi của anh. Nam ôm cổ Dương kéo áp sát vào người, ôm chặt lắm." Anh yêu em, anh yêu con... ".
" Mà anh có chuyện gì giấu em phải không? Nói đi nào" Dương nắm hai bả vai Nam lay lay.
"Anh chỉ nhớ tới chuyện em bị người đánh nên buồn thôi." Nói tới đây Nam sực nhớ ra chuyện quan trọng . Anh lấy điện thoại gọi cho thư ký Song.
"Tôi nghe đây tổng giám đốc"
"Cậu giải quyết anh ta sao rồi, đúng ý tôi không?" giọng nói đanh thép lạnh lùng.
"Tôi đã làm đúng theo kế hoạch của chut tịch. Giả vờ thả anh ta ra ngoài rồi thuê giang hồ đánh anh ta tàn phế. Cậu yên tâm chuyện này không liên quan gì tới chúng ta."
"Cậu nói kế hoạch của ba vợ tôi sao?"
"Dạ phải, tôi đã báo cho chủ tịch biết ngay khi tổng giám đốc gọi tôi. Ông ấy rất tức giận, sai tôi làm theo kế hoạch." "Cảm ơn ba" Nam cúp máy, bước tới gần Dương, nhẹ nhàng đưa tay xoa bụng Dương
"Em đói chưa? Anh đút cháo em ăn nha, nãy ba mẹ đưa cháo lên đây cho em rồi."
"Dạ"
Để anh giặt khăn, em lau mặt sạch sẽ rồi ăn.
Em tự lau được rồi.
"Đây anh đút em ăn, há miệng nào.. À.."Nam xoa đầu" Ngoan đấy, em phải ăn hết cháo..
Dương nũng nịu "Nhưng em no rồi, em không ăn nữa đâu." Đầu lắc lắc
"Em ăn cho con chứ cho ai, người gầy quá rồi, ngoan ăn hết đi. Anh thưởng cho cây kẹo mút.. Haha"
"Em đâu phải trẻ con mà dể bị dụ thế.". Dương đáp
Nam cốc trán Dương 1 cái rõ đau "Không trẻ con chứ là gì, người lớn lắm à. Đồ trẻ con... Đồ trẻ con.. Ha ha ha"
"Anh.. Dám chọc em.. Anh.." Chụt.. Chụt. Bị chồng tấn công bằng nụ hôn ngọt ngào.. Cười khoái chí lắm.
"Giờ em dám nói là không thích đi" Nam chọc ghẹo Dương
"Em nào dám, anh hay rồi đấy"
"Em ăn cam đi bổ sung vitamin C." Nam cắt cam cho Dương ăn
"Em ăn đi rồi nghỉ ngơi. Anh ra nghe điên thoại" Tùng gọi điện cho Nam.
"Dương nằm phòng nào, tao mới biết." Tùng và Han lo lắng quá. Xin bác sỉ cho qua thăm Dương. Nhưng Han mới sinh vết khâu chưa lành, còn yếu. Nên Tùng đi một mình,ông bà nọi ngoại ở lại chăm hai mẹ con.
Khu B khoa ngoại bệnh viện quốc tế.
10 phút sau,
Nam xuống sảnh đón Tùng.
Thấy Tùng đang đi vào Nam đưa tay vẩy vẩy "Tao bên đây nè"
"Vợ mày sao rồi, vịe mới sinh sao không ở lại chăm sóc đi. Qua thăm Dương làm gì"
"Tao mà không qua là chết với bả á, bạn thân của bả nằm viện mà." Nóc nhà của Tùng cao quá. Dù nằm trên giường nhưng vẫn có uy nhé.
"Cảm ơn vợ chồng mày nha". Nam nói
Cả hai đi vào thăm Dương, trên đường đi Nam kể bới Tùng chuyện Dương có thai. Tùng không khỏi ngạc nhiên. Cậu không ngờ tới điều kỳ diệu đó lại xảy ra trên cơ thể một người đàn ông.
Bước vào phòng hồi sức. "Dương em đỡ chưa?" Tùng hỏi thăm ân cần. Rồi đặt bó hoa và giỏ trái cây lên bàn.
"Em đỡ rồi anh, không ở bên chăm soc Han, tới đây làm gì. Em đâu có bị gì nặng đâu?"
Nam cú đầu cho 1 cái "Động thai mà không nặng à"
"Sao hai người nói giống nhau thế. Nãy thằng Nam cũng nói với anh vậy á?" Tùng đưa mắt nhìn hai người
"Vậy à, vợ chồng thì phải giống nhau chứ anh... Hihi" Hai cặp mắt nhìn nhau chứa chan yêu thương.
"Này này, tôi còn ở đây nha. Làm ơn đừng phát cơm chó ở đây được không?"
Han gọi điênh thoại Tùng
"Anh nghe nè baby, em ấy đỡ rồi. Còn có thai nữa, xíu về anh kể cho nghe. Ba mẹ về rồi à? Rồi anh về với em." Ba mẹ Tung về nhà, Tùng phải quay lại viện thay cho ông bà ngoại, để họ về nghỉ ngơi.
"Chắc anh phải về không ở chơi với em được, em thông cảm nha." Tùng nắm tay Dương vỗ vỗ và nói. Nam hất tay Tùng ra "Tay vợ tao, có bản quyền rồi không phải muốn nắm là nắm đâu."
"Vậy tao ôm tạm biết được không?"
"Biến mau, tao đánh mày bây giờ giờ" Tùng chạy luôn.
Duong ngồi cười hoài, từ kúc Tùng về tới lúc ăn trái cây vẫm cười.
"Cười đủ chưa?".
"Chưa, mà sao anh ghen zữ vậy? Người ta là bạn anh mà anh không tin à." Dương thắc mắc
"Anh không tin ai ngoài anh" Nam ngồi vừa gọt táo vừa nói chuyện
"" Trẻ con, em nằm như vậy hoài chán quá. " Dương than thở
" Anh lấy điện thoại tìm phim em xem nha"
"Dạ" Cả hai cùng ngồi lên giường xem phim. (Có bộ phim kia tới khúc nữ chính có thai, nhưng vì bả bị bệnh. Nên bác sĩ khuyên cô ta nên bỏ con. Để không ảnh hưởng xấu đến bệnh tình. Nhưng nữ chỉnh quả quyết giữ con. Dù có phải chịu đau đớn bai nhiêu cũng phả giữ) Hai vợ chồng xem tới đây nghẹn ngào
"Nếu em mà là nữ chính em sẽ làm gì" Nam thăm dò ý Dương
"Đương nhiên em phải giữ con rồi. Con là sinh mệnh của em, em không bai giờ bỏ nó, dù em có bỏ mạng." Nam bịt miệng Dương lại "Đừng nói bậy,bỏ mạng gì ở đây"
Đúng rồi, con là kết tinh, tình yêu của chúng ta. Dù có chết em cũng quyết giữ nó. Vậy thì anh không nên phá hủy tất cả của em, anh sẽ cùng em cố gắng cùng em vượt qua. Cầu mong ông trời rủ lòng thương cho ba con em sinh đẻ thuận lợi, còn nếu không thì daddy dẽ đi theo hai ba con. Kiếp này, kiếp sau đều nguyện mãi yêu em. Nam ôm vợ vào lòng, để an ủi bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.