Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa bản dịch: Andrea
24
“Hai người chúng ta đã được chú định là không thể ở bên nhau.” Ngu Hành Chu nói.
“Chị em nói muốn đưa em xuất ngoại, vậy rất tốt, bây giờ em còn nhỏ, đợi qua hai năm nữa, em sẽ phát hiện quãng thời gian từng thích anh ngớ ngẩn biết bao nhiêu.”
Ngu Hành Chu chỉnh chỉnh chăn giúp tiểu thiếu gia, chuẩn bị rời đi.
Trên đường hắn tới đây, đầu óc nóng lên, nghĩ cứ ở bên tiểu thiếu gia như vậy cũng được.
Hắn nghĩ hắn dựa vào cái gì mà không thể có được một Chung Nịnh, có được một Tiểu Nịnh Mông tràn ngập ánh mặt trời, chiếu sáng quãng đời còn lại của hắn?
Nhưng thời gian đi trên đường đã đủ làm hắn bình tĩnh lại.
Hắn không thể bởi vì quãng đời còn lại của mình, huỷ hoại tương lai của Chung Nịnh.
—
Ngu Hành Chu chuẩn bị rời khỏi mép giường của tiểu thiếu gia, hắn đã kéo dài thời gian không ít, tiểu thiếu gia còn đang bệnh, nên nghỉ ngơi.
Nhưng tiểu thiếu gia lập tức cầm lấy tay hắn, không chịu buông.
Tay của cậu nhanh chóng giật giật ở trong lòng bàn tay của Ngu Hành Chu, hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh bám lấy ngón tay cái của Ngu Hành Chu, siết thật chặt, là cách nắm của trẻ con, ngây ngốc mà lại dùng sức, liều mạng muốn giữ lại đồ mà mình nhìn trúng đồ vật.
Cậu không cho Ngu Hành Chu đi.
“Anh rốt cuộc có thích em hay không?” Thân thể tiểu thiếu gia bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-bao-nuoi-anh-khong/2158699/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.