Lúc hai người về đến nơi, vai áo Lục Tư Hoằng đã hơi ướt, Mạc San Du nhìn thấy, hừ mũi liếc anh, thấp giọng lầm bầm: "Bày đặt ra vẻ cái gì chứ."
Lục Tư Hoằng im lặng phủi vai, theo sau cô vào nhà.
Trên bàn, mọi người vừa nói chuyện vừa chờ bọn họ, Mạc San Du thấy thế, vội đi nhanh vào, ba Mạc cau mày nhắc nhở: "Đi rửa tay."
Xong hết, ngồi vào bàn ăn, mẹ Mạc chợt hỏi: "Hai đứa đi lâu vậy?"
"Trời lạnh, không chạy nhanh nổi ạ." Mạc San Du đáp.
Ba Mạc cau mày, mẹ Mạc nghe thế thì vỗ đầu: "Thật là sơ suất, quên nhắc hai đứa khoác thêm áo." Nói rồi đứng lên, múc hai bát canh nóng, đưa cho hai người.
Bà nội Lục liền than thở: "Thật là, người thì gầy gò mỏng manh như này làm sao chịu nổi." Bà đẩy bát canh đến trước mặt cô, giục: "Cháu mau uống canh cho ấm bụng đi nào."
Cử chỉ vô cùng tự nhiên, làm Mạc San Du ngớ cả người, có phải ân cần nhầm rồi không, Lục Tư Hoằng mới là cháu trai bà, hơn nữa anh là người chạy đó.
Cô cười lễ phép, đáp: "Vâng ạ."
Bà ngoại Mạc San Du ngược lại quan tâm đến Lục Tư Hoằng: "Cháu trai, có lạnh lắm không?" Không đợi anh đáp, bà lại giục: "Cháu uống canh đi nào."
Lục Tư Hoằng đáp "vâng" một tiếng, sau đó đưa chén lên miệng, uống vài ngụm.
Mọi người cũng bắt đầu dùng đũa.
Bà ngoại Mạc San Du và bà nội Lục tín Phật, hai người đều ăn chay, cho nên phần ăn của họ được mẹ Mạc làm riêng.
Bà nội Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-dau-long-khong/160337/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.