Bữa sáng xong xuôi người rửa bát đĩa chính là Trình Vương. Anh bây giờ không khác gì một người đàn ông nội trợ, Cố Tiểu Khả bên cạnh gọt hoa quả, thi thoảng liếc nhìn anh qua góc nghiêng, chiếc mũi thẳng như cầu trượt đó khiến cô không chớp mắt.
"Còn nhìn anh như vậy em sẽ bị ăn thịt đấy." Trình Vương bỗng hạ giọng.
Cố Tiểu Khả vậy mà giật mình làm rơi quả táo, lưỡi dao sắc cứa nhẹ vào tay khiến cô rít lên một cái đau đớn. Khuôn mặt bầu bĩnh có phần khốn khổ.
Trình Vương lập tức rửa bọt trong tay rồi đi đến, buông con dao từ tay Cố Tiểu Khả xuống, ngậm chặt ngón tay cô trong miệng mình.
Vị nồng tanh của máu tan ra khắp khoang miệng Trình Vương, nhưng anh không lấy đó là điều kinh tởm, đợi đến khi không thấy máu chảy nữa anh mới để Cố Tiểu Khả đưa tay thu về.
"Cẩn thận chút." Anh đứng thẳng người nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
Chiếc răng nanh lại nhe ra, Cố Tiểu Khả cười. "Là bị anh dọa."
Đồ đạc của Cố Tiểu Khả sắp xếp đã xong, vì công việc không thể ngưng trệ của Trình Vương nên cả hai quyết định rời về thành phố càng nhanh càng tốt.
"Không thể ở lại lâu hơn một chút sao?" Cố Bách Điền nhìn Trình Vương và con gái vẻ tiếng nuối. Đã lâu rồi trong nhà mới có nhiều tiếng cười như vậy.
"Con sẽ còn về thăm nhà. Bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, mặc ấm vào nha!" Cố Tiểu Khả khịt mũi nhẹ rồi đi đến dang hai tay ôm bố mẹ mình.
"Nếu bố mẹ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chua-tung-co-y-dinh-ngung-thich-anh/1733999/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.