“Vương, anh thừa tiền sao?” Cố Tiểu Khả giật mình che miệng thì thầm nhắc nhở anh.
Buổi chiều hôm nay lẽ ra cô và Á Lệ nên đi mua sắm vui vẻ với nhau, vậy mà không biết Trình Vương từ đâu tới, lại mua cho cô một đống đồ, khác gì bão càn quét cửa hàng người ta chứ, đồ nào đẹp là mua không bỏ sót, sợ rằng ngôi nhà nhỏ của cô không chứa chấp được hết đống đồ này.
Trình Vương biết cô xót tiền, càng nhìn khuôn mặt của cô càng khiến anh hưng phấn. Số tiền một ngày của anh kiếm ra tương đương với số tiền một người bình thường cả đời làm quần quật. Năm nay anh hai mươi bảy tuổi, vậy ước tính số tài sản của anh còn to hơn cả mấy ngọn núi. Tiền kiếm ra không để tiêu thì để làm gì? Sợ rằng mua cho Cố Tiểu Khả mấy cái thành phố anh còn dư khả năng.
Cố Tiểu Khả nhìn trong gương, mặt sợi dây chuyền nửa giống giọt nước, nửa giống cánh hoa, ẩn bên trong mặt sợi dây chuyền là một thánh nữ cầm cây đàn. Mới nhìn đã biết cái này rất khó để làm ra, tinh xảo lại tuyệt nghệ, Trình Vương nói mua là mua, không hề phân vân. Anh rốt cuộc có gia thế như thế nào? Cô đã quá hạ thấp anh ư…
“Anh muốn người anh yêu không được thua kém bất kỳ ai.” Anh đưa chiếc thẻ màu đen cho nhân viên bán hàng, ôm cô từ phía sau, hôn lên mái tóc đen mượt của cô.
Sao có cảm giác như ai kia đang nói mình vậy nhỉ? Á Lệ giật giật khóe miệng, quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chua-tung-co-y-dinh-ngung-thich-anh/1733987/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.