Chuông điện thoại đổ lên, Cố Tiểu Khả nghe máy.
“Tiểu Khả, cậu không sao chứ?”
Á Lệ bên kia cất giọng lo lắng lẫn dò hỏi.
“Mình ổn.” Cố Tiểu Khả kẹp điện thoại vào vai và má, cô mặc lên mình thêm chiếc áo khoác dày.
“Xin lỗi, hôm qua mình say quá. Sáng nay tỉnh dậy đã thấy Chí Hào nói đêm qua Trình tổng đưa cậu về rồi.” Á Lệ vỗ vỗ má mấy cái cho tỉnh táo hẳn rồi nâng cốc nước ấm lên uống một ngụm.
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, đúng là muốn đổ lỗi cho rượu nhà Á Lệ thật mà, rượu uống xong thần thái cứ như trên mây, toàn làm những điều đáng xấu hổ mà thôi. Không có loại rượu nào uống xong liền quên đi ký ức trước đó ư? Tại sao cô uống xong vẫn nhớ mồn một những hành động đêm qua của cô và anh vậy…
“Tiểu Khả, hai người không làm điều gì mờ ám đấy chứ?” Á Lệ ngồi vắt chân trên ghế cười hi hi ha ha, ánh mắt híp lại, không cần đối phương nhìn cũng biết mình đang có ý chọc ghẹo.
Bị nói trúng tim đen, Cố Tiểu Khả ho lên mấy cái rồi nạt nộ. “Á Lệ, đầu óc của cậu rốt cuộc cũng chỉ chứa những điều đen tối thôi? Mình và anh ấy hoàn toàn trong sáng!” Nói những lời không thật lòng...ây da, thật có lỗi!
“Mình biết mình biết. Tiểu khả ái nhà mình chính là người ngây thơ, trong sáng, đến hôn còn không biết thì có thể làm gì trong bộ dạng say không nhấc nổi chân như thế chứ.” Á Lệ nói như thể vạch rõ trái tim đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chua-tung-co-y-dinh-ngung-thich-anh/1733986/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.