Lâm Vĩ Phong khóa trái cửa giam mình trong phòng làm việc khóa trái cửa không cho ai làm phiền. Anh không dám bước vào phòng ngủ, dù là nửa bước hay là nhìn lướt qua, bởi vì trong đó tràn ngập hình bóng của Khả Hân.
Trong căn nhà này không nơi nào không khơi gợi cho Lâm Vĩ Phong nhớ về Khả Hân. Có lẽ phòng làm việc là nơi duy nhất không khiến anh nghĩ về cô da diết. Nhưng dù cố gắng thế nào thì Lâm Vĩ Phong cũng không tự mình gạt bỏ được những suy nghĩ hối hận và tự trách đó.
“Sao em không nói với anh rằng em đang mang thai đứa con của chúng ta…” - Anh vừa nói vừa đấm vào ngực mình.
Lâm Vĩ Phong liên tục đập đầu xuống mặt bàn gỗ, giống như anh muốn đập cho đầu mình vỡ ra để xem bên trong đó chứa thứ gì mà lại ngu ngốc đến mức để vuột mất Khả Hân. Anh ngẩng đầu dậy nhìn thấy bức tranh Khả Hân vẽ trên kệ sách, cô từng nói ở trong đó có một bất ngờ dành cho anh.
Bàn tay anh run rẩy lấy bức tranh xuống, cẩn thận kiểm tra từng chỗ một. Anh lật ra mặt sau, có một bức ảnh siêu âm chỉ to bằng lòng bàn tay được kẹp vào khung tranh.
“Em không phải không nói với anh mà là anh không chịu nghe.” - Lâm Vĩ Phong chua chát nói - “Anh đúng là một thằng đàn ông tồi tệ mà.”
Lâm Vĩ Phong nâng niu bức ảnh siêu âm, anh không thể nhìn rõ hình thù của đứa bé nhưng anh biết đó là con anh, trong đây là con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635515/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.