Khả Hân mở to mắt nhìn David, không có cơ hội thứ hai, anh ta không phải đang đưa cho cô lựa chọn mà đang ép buộc cô phải nghe theo.
“Anh muốn giảm lỏng tôi ở bệnh viện này?”
“Nếu cô muốn sống sót và bình yên sinh đứa nhỏ ra thì cô phải nghe lời tôi. Bệnh viện chính là nơi an toàn nhất cho cô và đứa trẻ trong bụng.”
Khả Hân lắc đầu phản đối, cô không thể bị giữ lại ở đây, cô và con phải trở về bên Lâm Vĩ Phong.
“David, nếu anh đã muốn giúp tôi rồi thì xin anh hãy giúp tôi về nước đi.”
“Tôi không có năng lực đưa cô ra khỏi bệnh viện này.” - David nói thật, bây giờ đưa Khả Hân đi đâu đều cần có lệnh của Andrew, đó là lý do anh ta muốn Khả Hân giả bệnh cứ ở trong này đến ngày sinh con là sẽ bình an.
“Vậy… vậy anh giúp tôi báo tin cho Vĩ Phong đi, để anh ấy đến đây cứu tôi, đưa tôi đi.” - Khả Hân vô cùng rối rắm, cô nghĩ gì nói đó.
“Cô có tỉnh táo không vậy? Nếu tôi để Lâm Vĩ Phong có được tin tức chỗ này thì chính là kêu anh ta đến nộp mạng. Tôi chưa muốn gϊếŧ anh ta mà cô đã muốn đẩy anh ta vào chỗ chết nhanh vậy sao?”
Khả Hân ôm đầu, cách này không được, cách kia không được, cô thật sự cảm thấy vô cùng suy sụp.
“Tôi sẽ đến cô bình tĩnh lại, những lời nên nói tôi cũng nói hết rồi.”
David bước ra khỏi phòng bệnh để lại Khả Hân một mình gục mặt vào hai đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635514/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.