Hai người ăn cơm xong, vốn định sẽ trở về nhưng Khả Hân cứ lưu luyến bọn nhỏ muốn ở lại cùng chúng vui đùa quanh sân vườn. Lâm Vĩ Phong ngồi một bên ngắm nhìn, tự hỏi có phải dáng vẻ của cô lúc bé cũng là như vậy hay không. Trong lòng anh cũng tự nhủ, sau này có thời rảnh thì sẽ đưa cô đến đây, hằng tuần thì càng tốt.
“Vĩ Phong, anh biết ai đây không?” – Khả Hân cười ngặt nghẽo chạy đến đưa cho anh xem một bức tranh được nguệch ngoạc bằng bút màu.
Lâm Vĩ Phong nheo mắt lại nhìn, nhìn nghiêng rồi lại nhìn dọc cuối cũng vẫn lắc đầu không đoán ra.
“Vẽ chúng ta đó.” – Khả Hân còn nhiệt tình chỉ cho anh đâu là đầu, đâu là mắt mũi miệng.
Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười, đúng là chỉ có người thiện lương như Khả Hân mới có thể hiểu thấu tâm hồn của trẻ con.
“Anh không ra cùng chúng em chơi sao?”
“…” – Mặt Lâm Vĩ Phong ngay lập đen như than, cô đang bảo một người đàn ông cao hơn một mét tám như anh ra chơi mấy trò buồn cười đó sao?
“Anh không thích trẻ con à?” – Khả Hân bĩu môi.
“Cũng không phải không là không thích nhưng anh không biết dỗ con nít, không biết chơi cùng con nít. Em giỏi hơn anh, em làm được rồi.” – Lâm Vĩ Phong vừa nói vừa vờ đẩy nhẹ cô ra lại sân.
Thật ra Lâm Vĩ Phong đã liếc thấy điện thoại anh có cuộc gọi từ Lê Thời. Nếu là chuyện bình thường Lê Thời sẽ chỉ nhắn tin, trực tiếp gọi chắc chắn là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635500/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.