Khả Hân đi bộ đến chỗ đón xe liền ngồi xuống đó trầm tư, cô không ngừng xoa xoa bụng của mình. Cô lo sợ sinh linh nhỏ trong bụng cũng biết buồn, nếu nó biết cha của nó đối xử như thế với mẹ của nó, nó có tổn thương hay không?
Ly hôn hay không ly hôn bây giờ cũng không quan trọng nữa, Lâm Vĩ Phong đã bảo cô cút đi, cô cũng không cần quay về căn nhà đó nữa. Từ nay về sau, cô và cả con cô đều không liên quan đến hô.
Khả Hân gạt nước mắt, đứng dậy muốn đón một chiếc taxi nhưng Phan Khánh Nguyên lại lái xe đến trước mặt của cô. Lần nay không phải xe mô tô như những lần trước mà là một chiếc xe BMW sang trọng, lúc kính xe hạ xuống, Khả Hân còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Sao… sao anh đến đây?”
“Sáng em gọi cho anh, anh đã đón ra em sẽ quay về đây, anh không an tâm nên ở đây đợi em.” - Phan Khánh Nguyên đi ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay lau đi giọt nước mắt còn sót lại ở mí mắt cô - “Đúng là anh đã đợi được một cô gái lương thiện bị người ta ức hiếp.”
Khả Hân theo bản năng ngồi lùi về sau một chút, giữa khoảng cách với Phan Khánh Nguyên.
“Anh đừng đối tốt với em như vậy, em không biết làm sao để trả ơn anh.”
“Giữa chúng ta có nhất thiết phải phân rõ vậy không? Anh muốn chúng ta giống như lúc trước, em cười rất vui vẻ, cùng anh đi học, đi xem phim, chúng ta còn cùng nhau đi chợ hầm canh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chong-anh-dung-qua-day/635457/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.