Thấy Hà Anh đứng chờ anh ở bên ngoài cổng, Tử Thiên tưởng cô ngồi vào trong xe như những gì cô nói rồi.
" Em vẫn còn đứng đây?" Tử Thiên nhẹ nhàng hỏi.
" Tại trời mưa nên em đứng đây chờ anh."
" Mau lên xe đi, đừng để bị cảm lạnh."
" Dạ vâng!" Hà Anh ngoan ngoãn nghe lời.
Anh cũng không trách móc gì chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một chút thôi.
Hà Anh ngoảnh mặt nhìn về phía bố của Hạ Nhi, trông ông ấy thật là khổ thân, tự dưng nhìn thấy ông làm cô nhớ tới bố, nhưng người đàn ông này trông có chút quen mắt, dường như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.
" Em mau lên xe đi, để anh đưa em về." Tử Thiên lấy áo che mưa cho Hà Anh.
" Dạ vâng." Hà Anh gật nhẹ một cái.
Khi tới nhà , Hà Anh sợ hai bác nhìn thấy thì lại lời ra tiếng vào, cô hấp tấp rời khỏi xe , đột nhiên cô không thể dịch chuyển được cơ thể, cảm nhận được có gì đó níu giữ cô lại, Hà Anh quay đầu lại định hỏi Tử Thiên còn chuyện gì muốn nói .
" Đợi đã." Tử Thiên nhẹ nhàng nói.
Ai ngờ khi Hà Anh quay lại thì cô tá hỏa giật mình, thì ra là cô chưa tháo dây an toàn. Là anh giữ cô lại để tháo đai cho cô. Xấu hổ không biết cất cái liêm sỉ này đi đâu nữa.
Sự liên tưởng của cô nó bị lệch lạc sang hướng khác rồi.
" Em cảm ơn anh." Hà Anh từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988803/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.