Trông họ có vẻ rất là thân thiết, hình như rất lâu rồi hai người họ mới gặp nhau. Có điều Hà Anh luôn thắc mắc, mẹ cô rất là thân với cô Thanh gì đó nhưng tại sao chưa từng kể với cô.
" Hà Anh! Vào pha trà rồi làm nốt việc mẹ đang làm dở đi."
" Oh! Dạ vâng!"
Bà Thư đuổi khéo cô ra ngoài, vì là người lớn nói chuyện với nhau nên cô không tiện xen vào.
Hai người hỏi thăm nhau từ thời hai mươi mấy năm về trước cho đến bây giờ , cuộc sống hiện tại ra sao. Đang nói chuyện vui vẻ , tự dưng bà Thanh có một yêu cầu hết sức vô lý.
" Chị Thư! Bây giờ em cho chị tiền, chị mau dẫn Hà Anh đến tỉnh khác sống đi."
Bà Thư ngẩn người , tại sao bà lại phải rời khỏi đây? Tại sao bà lại phải đi đâu? Có phải là vì bà sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Hạ Nhi?
" Em nói cái gì cơ?"
" Mong chị thông cảm. Thật ra em không có gì đâu."
" Có phải là chị đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé."
" Dạ không ạ."
" Vậy vì lí do gì mà em lại muốn chị rời khỏi đây?"
Bà Thanh không biết phải trả lời sao, thực chất bà ta muốn mẹ con Hà Anh tránh xa Hạ Nhi càng xa càng tốt.
" Là em sợ chị sẽ nhận lại con?" Bà Thư đoán được tâm cơ của bà Thanh.
" Không phải."
" Chị biết em yêu thương nó đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988782/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.