Edit: Pinkie
Hôm nay Triệu Viên trở lại ký túc xá của công ty, nhưng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Mỗi phòng ký túc xá có sáu bạn nữ ở, Triệu Viên nằm ở giường trên, rất gần với đèn trên trần nhà ố
vàng. Cô có thể nhìn thấy mấy con côn trùng nhỏ ngoài cửa sổ bay vào, bay tới bay lui quanh bóng
đèn.
Triệu Viên nhớ tới trước đây mình ở biệt thự nhà họ Triệu, chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ côn trùng
bay nào trong phòng, trong hoa viên sẽ có nhưng mà Triệu Trạm Hoài thuê người làm vườn rất chuyên
nghiệp, phun thuốc diệt côn trùng thường xuyên nên ngay cả đến mùa xuân, thì cũng không có ong.
Cô cố nhịn tiếng con trùng bay vù vù, nhắm mắt lại, cong chân lên, nhưng khi trở mình lại đạp phải
một đống quần áo. Trong lòng Triệu Viên lại dâng lên nỗi oán giận. Phòng trước kia của cô còn lớn
hơn ba cái phòng ký túc xá này cộng lại. Phòng quần áo cũng rộng tới mười mấy mét vuông, quần áo
hàng hiệu, đồ trang sức đều tùy ý mình sắp xếp. Khi đó, cô không hề biết hai chữ ‘túng quẫn’ là gì,
bởi vì chỉ cô muốn thì nhà họ Triệu đều sẽ mua cho cô, trừ những thứ đắt đến mức không hợp lẽ
thường như máy bay.
Nhưng nơi này, tủ quần áo ký túc xá rộng không đến nửa mét, hoàn toàn không đủ dùng, thế là cô
không thể không chất chồng quần áo trên giường. Cả chiếc giường đơn vô cùng lộn xộn, quần áo để
trên đó bị nhăn nhúm cả, khi mặc lên người thì hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-muon-hit-van-khi-cua-anh/496081/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.