Edit: Pinkie
Phó Dương Hi tốn không biết bao nhiêu sức lực, cuối cùng cũng để cho Triệu Minh Khê nằm sấp trên
lưng mình. Cậu cõng cô, bước từng bước chậm rãi, đi dọc theo bãi cát trở về. Còn có người nào khổ
hơn cậu sao, phải
dỗ dành Triệu Minh Khê an phận một chút, bảo cô ôm lấy cổ cậu để không bị té xuống.
Đi mười mấy phút, cuối cùng đã về tới khách sạn.
Trên trán Phó Dương Hi đầy mồ hôi, mà cả người Triệu Minh Khê thì vẫn nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu
lấy thẻ phòng ra mở phòng, bước vào thì đèn lập tức sáng trưng. Bên ngoài tường thủy tinh, những
con cá đủ màu sắc đang bơi lội tung tăng. Phó Dương Hi lau trán, đưa lưng về phía ghế sô pha, nhẹ
nhàng đặt Triệu Minh Khê xuống ghế sô pha.
“Cậu muốn vứt tớ ở đây sao?” Triệu Minh Khê đáng thương hỏi.
Hai tay cô còn đang ôm cổ cậu, khuôn mặt đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm vào gáy câu. Phó Dương Hi hơi
nghiêng đầu, nhẹ giọng dụ dỗ: “Không phải, chỉ tạm thời đặt xuống một lúc thôi.”
“Không được.” Minh Khê quả quyết cự tuyệt: “Miệng lưỡi con trai đều gạt người, tạm thời là bao lâu?
Ba giây sao? Hay năm giây?”
“Ba, hai, một.”
Hai tay cô buông lỏng cổ Phó Dương Hi trong ba giây, sau đó hung hăng ôm lại, hai chân cũng kẹp lên
eo cậu: “Ba giây xong rồi.”
Ông trời ơi, sau khi say rượu, sao mà khẩu trang nhỏ lại dính người như thế này??
Phó Dương Hi bị sự dễ thương của cô làm cho tâm can rung động. Cậu liếm môi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-muon-hit-van-khi-cua-anh/496080/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.