Lễ trưởng thành kết thúc, vài người say khướt bước ra khỏi quán ăn, Ôn Lãng Dật được cử đi đón đã dừng xe ngoài cửa.
“Sao lại say đến mức này?”. Ôn Lãng Dật vốn đứng chờ bên cạnh xe, nhìn thấy bóng dáng ba cô gái thì nhíu mày đứng thẳng dậy, lập tức đi tới.
“Ăn mừng mà”. Ôn Thư Du mơ hồ nói: “Có gì đâu mà anh ngạc nhiên”.
Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh bằng tuổi, vì hai cô gái muốn cùng nhau ăn mừng lễ trưởng thành nên đã cố ý tổ chức tiệc mừng vào sinh nhật của người sinh sau, lúc này sinh nhật lần thứ mười tám của Tống Gia Ninh đã qua hơn ba tháng.
Sau khi trả lời anh trai mình, Ôn Thư Du được đối phương dìu ngồi vào ghế sau xe, Tống Gia Ninh đang muốn ngồi theo vào thì bước chân đột nhiên dừng lại, thân hình còn lắc lư, dáng vẻ liêu xiêu không vững.
Một cánh tay đột nhiên vươn ra đỡ lấy cô.
Tống Gia Ninh chớp mắt cố xua đuổi cơn say, ánh mắt có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đỡ mình. Người đó mặc một chiếc áo len mỏng cao cổ bên trong áo khoác, khí chất trầm ổn ôn hòa khiến cô nhớ đến người mẫu nam đã nhìn thấy trên tạp chí hai ngày trước.
Cô mơ màng đánh giá, người mẫu nam ấy cũng mặc trang phục tương tự, nhưng dường như không đẹp bằng anh.
Bình thường cô hơi sợ người anh trai này của Thư Du, rõ ràng đối phương đối với cô cũng rất khách sáo và dịu dàng, nhưng ở trước mặt anh cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936147/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.