Vấn đề đi ngủ từ lâu đã trở thành cuộc đối chọi gay gắt của hai bố con.
Lương Yến Tân tự lấy ví dụ, anh nói với con nếu đã biết nói và biết đi thì nên ngủ một mình, nhưng bạn nhỏ Lương Chi Ngộ vẫn không thể tiếp nhận kết quả này, lần nào cậu bé cũng vận dụng hết phương pháp để khiến Ôn Thư Du mềm lòng.
Đối với cách thức của Lương Yến Tân, dĩ nhiên Ôn Thư Du không đồng ý. Con trai mới lên ba tuổi, còn quá nhỏ, không thích hợp tách phòng ngủ riêng với bố mẹ. Vì thế cô đắn đo suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cách: mua thêm một chiếc giường cho trẻ con đặt ngay cạnh giường của hai vợ chồng, coi đây là giai đoạn dần thích ứng cho con trai.
Dĩ nhiên kết quả này cũng chẳng làm vừa lòng hai bố con, nhưng địa vị trong nhà quyết định mọi thứ, hai bố con chỉ có thể lùi bước chấp nhận.
Dù vậy, ý đồ ngủ cạnh mẹ của bạn nhỏ Lương Chi Ngộ chưa từng bị lung lay, giống như cậu bé lấy lý do “phần thưởng cho ngày đầu tiên đến trường” ngày hôm nay vậy.
Ngày đầu tiên chia giường, Lương Yến Tân quyết định nhịn con trai một bữa. Kết quả tối hôm sau Lương Chi Ngộ vẫn ôm gối mon men đến giường của bố mẹ.
“Lương Chi Ngộ, quay về giường của con ngủ đi”. Anh túm lưng áo của con trai, thả sang giường bên, “Mấy tuổi rồi mà còn đòi ngủ cạnh mẹ?”.
“Bố còn lớn hơn con ý… sao vẫn được ngủ với mẹ?”. Lương Chi Ngộ khua khoắng bàn tay nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936146/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.