Năm thứ ba sau khi kết hôn, Ôn Thư Du mang thai.
Nhận được kết quả kiểm tra của bệnh viện, cô kiên nhẫn chờ đợi ai đó tan làm, sau đó nói “chuyện quan trọng đã chuẩn bị từ trước” cho anh.
Cũng nhờ cơ hội này mà cô mới được nhìn thấy dáng vẻ như chàng thanh niên mới lớn của anh… mặc dù rõ ràng anh đã cố tỏ ra bình tĩnh và chững chạc.
Đối với Lương Yến Tân mà nói, đứa bé này là sự tồn tại rất diệu kỳ.
Trước đây anh không thích trẻ con, thái độ của anh đối với đứa con trong tương lai của hai người phần lớn là “kết tinh của tình yêu”. Nhưng khoảnh khắc khi biết cô mang thai, cảm giác phức tạp, căng tràn phập phồng trong lòng anh.
Khó tin, hồi hộp, mềm mại, mãn nguyện, lo lắng… và đủ thứ cảm xúc khác.
Anh khó mà tưởng tượng được bụng cô vẫn phẳng lì không có gì khác biệt, vậy mà trong đó đã có con của hai người.
Sau khi anh biết tin, bố mẹ hai bên cũng biết. Tin tức này quả thật giống như cơn lốc quét qua khiến một đám người không kịp trở mình.
Mọi người vừa vui mừng vừa lo lắng, ăn ý kết hợp với “chú già” được lên chức bố coi Ôn Thư Du trở thành “sinh vật cần được bảo vệ đặc biệt”. Cũng may, cuối cùng mọi người đều nghe theo lời dặn dò của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng mà không làm quá mọi chuyện.
Trong thời gian mang thai, Ôn Thư Du ăn được ngủ được, hoàn toàn không phải trải qua giai đoạn khó chịu hay tâm tình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936143/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.