Sân bay người đến người đi.
Lương Yến Tân quay người lại, bỗng nhìn thấy bóng dáng mảnh mai yêu kiều nào đó.
Cô quay lưng về phía anh, dây váy mỏng manh làm lộ ra bờ vai xinh đẹp yêu kiều, chiếc váy màu lam được cắt xẻ khéo léo tôn lên vòng eo hút mắt.
Anh tiến đến nắm lấy cánh tay cô: “Miên Miên”.
Người trước mặt sững lại, từ từ quay đầu nhìn.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô trợn tròn mắt dường như bắt gặp cảnh tượng khó tin. Cảm xúc trong đáy mắt không còn là sự thân thiết và ỷ lại, chỉ có ngạc nhiên lo lắng lẫn mù mờ xa lạ.
Lương Yến Tân nhíu mày, “Miên Miên?”.
Cô thoáng chốc bừng tỉnh, lập tức gạt tay anh ra rồi lui ra sau vài bước.
“Anh… anh làm gì thế?”. Cô vội vàng quay lưng về phía anh, cất bước đi sang hướng khác tựa như muốn thoát khỏi dòng nước lũ.
Anh nhíu mày càng chặt, chẳng cần suy nghĩ đã tiến đến giữ chặt cô một lần nữa.
“Em đi đâu?”.
“Liên quan gì đến anh?”. Ôn Thư Du vô cùng khó hiểu, hai má đỏ bừng không biết vì căng thẳng hay tức giận, “Anh đừng tùy tiện chặn người lạ lại như thế, không thấy kỳ lạ lắm à?”.
Người lạ?
Lương Yến Tân không hề buông tay, sắc mặt trầm xuống muốn nói gì đó. Tiếp theo, anh khẽ giãn đôi mày nhíu chặt, dường như đã lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Em lại muốn chơi trò gì thế?”.
Lại chơi trò sắm vai chăng? Chẳng lẽ lần trước còn chưa chơi đủ.
“Anh buông tôi ra trước đã”. Cô nhăn mày, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936142/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.